Có thể trải qua mùa hè nóng bức ở Viên Minh viên, quả thật là một loại hưởng thụ.
Ngày thứ hai đến nơi này, Điềm Nhi đột nhiên nảy lên ý tưởng muốn đi du hồ,trong Viên Minh viên có một hồ nhân tạo, gọi là Phúc Hải. Đương nhiên xa xa không có ‘biển’ (hải) khoa trương như vậy, nhưng diện tích mặt hồcũng không nhỏ, cả một mảnh sóng nước lăn tăn mênh mông, quả thực đứngtrên bờ bên này hoàn toàn không nhìn thấy bờ bên kia.
Đối bài*,lấy thuyền. Không bao lâu, mấy chiếc thuyền nhỏ có mui rộng liền chậmrãi hướng về vạch đánh dấu giữa lòng hồ, Điềm Nhi, Dận Chân và bốn đứatrẻ cùng ngồi trên một con thuyền nhỏ, hai bên là đám nô tài giỏi bơilội canh chừng, hoàn toàn không phải lo về vấn đề an toàn. Dận Chân cũng hưu nhàn, khí trời quá nóng, hắn dứt khoát chỉ tròng vô chiếc áo ngắn,đầu đội nón trúc, trên tay còn cầm thêm cần câu cá, nhìn từ xa trông cứnhư thật vậy.
(* đối bài:so thẻ bài dùng làm tín vật, ở đây là lấy thẻ đánh dấu số thuyền)
Tiếc là ‘ngư phu’ này không chuyên nghiệp tẹo nào, ngồi một hồi lâu, cũng không câu được con cá nào.
“Các ngươi như vậy, làm sao có cá đến đây cắn câu.” Dận Chân có chút bất đắc dĩ thở dài, quay đầu nói với thê tử đang ngồi bên cạnh đang không ngừng quẫy đạp đôi bàn chân nhỏ trong nước.
Điềm Nhi nghe vậy lại cười hì hì: “Người xưa có câu, ‘Nguyện giả thượng câu’*. Gia không câu đượccá, chỉ có thể nói do bọn cá không muốn cho chàng câu được thôi, hoàntoàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-ghi-chep-cuoc-song-hanh-phuc-o-trieu-thanh/1297512/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.