🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
‘Tự cổ đế vương đa bạc tình, tự cổ hồng nhan đa bạc mệnh’.
(câu trên chỉ là do editor đang lúc cực kỳ cảm khái mà phun ra, xin đừng để ý)
Đương lúc Niên Tiểu Điệp còn đang kinh hãi, lại nghe trên ngự tọa truyền đếngiọng nói cực kỳ bình tĩnh của Khang Hy: “Bất quá chỉ có một hai tiatương tự mà thôi, đừng trông mắt cá lại tưởng là trân châu, Nghi phingươi nói quá rồi.”
“Là thần thiếp lỡ lời ạ.” thấy vẻ mặt KhangHy không hề có một tia cao hứng, Nghi phi vội cẩn thận cười làm lành lên tiếng. Nhưng ánh mắt lại yên lặng liếc nhìn đến cánh tay đặt trong long bào của vị thiên hạ chí tôn kia, rũ mắt xuống lạnh lùng nghĩ, nếu trong lòng thật sự không thèm để ý, vậy trên bàn tay sao nổi đầy gân xanh thế kia?
Khang Hy đế lại thật sâu nhìn Niên Tiểu Điệp đứng trướcmặt, trong mắt như chợt bừng tỉnh một hồi ức xa xăm nào đó, dường nhưhình ảnh của rất nhiều năm trước lại một lần nữa diễn ra, dường nhưngười con gái của rất nhiều năm trước đã trở lại.
Mắt thấy khôngkhí trên đại điện thoáng chốc ngưng trệ, nỗi sợ hãi trong lòng Niên Tiểu Điệp càng ngày càng dâng cao, nàng có thể cảm giác rõ mồn một rằng:Khang Hy đế đang nhìn nàng...
“Hoàng thượng?” cũng đi theo duyệttuyển lần này, Mật quý nhân nhỏ giọng lên tiếng. Người thiếu nữ còn đang trong độ tuổi hoa đẹp nhất này, chính là vị tần phi đang được Khang Hysủng ái nhất gần đây.
Từng nghe Nghi phi nói Niên tiểu chủ kia có diện mạo rất giống Đồng Hoàng hậu đã qua đời, trong lòng Mật quý philiền biết rõ, sợ là cô nương này cũng sẽ bị nhét vào hậu cung rồi, đãthế, cớ sao không nói tốt trước mặt Hoàng thượng một chút?
“Thần thiếp thấy nàng ta huệ chất lan tâm, không bằng giữ lại thẻ bài, cho thần thiếp thêm một tỷ muội cũng tốt.”
Niên Tiểu Điệp nghe vậy ánh mắt không khỏi chợt bắn về phía Mật quý nhânđang thản nhiên cười nói kia, trong lòng thật sự hận không thể đem nữnhân này ra thiên đao vạn quả.
“Ừm... Nếu đã như thế...” trên ngự tọa thật cao phía trên truyền đến thanh âm quyết định vận mạng sau cùng của Niên Tiểu Điệp: “Niên thị giữ lại thẻ bài, phong làm quý nhân.”
Khang Hy vừa dứt lời, toàn bộ đại điện không khỏi nín thở trong thoáng chốc,nhập vào cung còn được phong làm quý nhân, đây thật là thiên đại hoàngân a, mọi người không khỏi đều dồn ánh mắt lên người nữ tử đứng giữađiện, đồng thời cũng thầm nghĩ, Niên Thị này quả đúng là vận mệnh tốt,chỉ vì có gương mặt giống Đồng Hoàng hậu đã tạ thế mà có thể một bướclên vị trí quý nhân, thật là tốt số.
Thế nhưng, người ‘rất tốt số’ trong con mắt chúng nhân, Niên Tiểu Điệp lúc này lại hận không thể lập tức chết ngay tại chỗ.
Tại sao nàng lại bị giữ thẻ bài, tại sao nàng lại bị Khang Hy nhét vào hậucung. Nàng là Niên thị a! Là phi tần được Dận Chân sủng ái nhất tronglịch sử, Niên quý phi a! Tại sao lại biến thành như vậy? Tại sao lạibiến thành như vậy?
Kinh hãi tột độ đến không thốt được lời nào,hơn nữa lại còn không cam lòng gả cho một lão già đã hơn năm mươi tuổi,tất cả hết thảy kịch liệt đánh mạnh vào tâm linh Niên Tiểu Điệp, khiếncho trước mặt nàng chợt tối sầm, thân mình mềm nhũn liền ngã xuống.
“Ha ha, xem ra Niên quý nhân là quá vui mừng rồi...” Nghi phi nhìn theo đám thái giám vội chạy tới nâng Niên Tiểu Điệp đi, nhếch môi cười nói vớiKhang Hy.
Đôi mày đã nhuốm sương bạc của Khang Hy khẽ nhướn lên, không lên tiếng.
Sau đó, tuyển tú lại được tiếp tục, mãi đến khi sắc trời dần tối, kỳ Tuyển tú thiên hạ lần này rốt cuộc mới hoàn toàn kết thúc.
Trong Vĩnh Hòa cung, Đức phi trầm mặc nhìn vẻ mặt giận dữ lôi đình của nhi tử.
Thập Tứ a ca trong mắt đượm nước mắt, sứ Thanh hoa trong tay ầm ầm loảngxoảng bị ném bể đầy đất. Sau một lúc lâu, Đức phi khẽ hít một hơi, nhànnhạt hỏi: “Ngươi náo đủ chưa?”
Thập Tứ a ca bị người khác cướp đi người trong lòng một mực yêu thương, phịch một cái ngồi xổm xuống đất,gào khóc như một đứa trẻ nhỏ.
Nhìn con trai như thế, trong mắtĐức phi hiện lên tia chán chường thất vọng. Bà đứng lên đi đến trước mặt hắn, trầm tĩnh nói: “Lão Thập Tứ, ngẩng mặt lên cho bổn cung.”
Thập Tứ a ca Dận Trinh nức nở một cái, khuôn mặt tuấn mỹ vừa mới ngẩng lên, trong nháy mắt liền nhận một bạt tai của Đức phi.
“Ức, ngạch nương...” Hắn há hốc mồm thì thào lên tiếng. Hoàn toàn không thểtin được ngạch nương ngày thường yêu thương mình đến thế nay lại độngthủ đánh mình.
“Ngươi nhìn thử xem bộ dạng mình bây giờ giống cái gì!” Đức phi vẻ mặt phẫn nộ, lồng ngực phập phồng không ngừng mắng:“Bất quá chỉ một nữ nhân mà đã khiến ngươi thất hồn lạc phách như vậy?Niềm hăng hái của ngươi đâu rồi, hùng tâm tráng chí của ngươi đâu rồi?Chỉ vì một nữ nhân, mà quên sạch tất cả sao? Ngươi như vậy càng khiếncho bổn cung thất vọng rồi.”
Thập Tứ a ca nghe xong, trên mặt ngầm hiện vẻ xấu hổ.
Đức phi thấy thế, nước mắt đột nhiên lăn xuống, Thập Tứ a ca suy cho cùngvẫn là đứa con hiếu thuận, vội vàng quỳ lết lên trước, nói với Đức phi:“Đều do nhi tử không tốt, xin ngạch nương đừng thương tâm.”
Đứcphi lại òa khóc ôm chầm lấy Thập Tứ a ca, thanh âm đau thương nói: “Contrai của ta a, con là máu thịt trên người ngạch nương rơi xuống. Là nơiduy nhất ngạch nương trông cậy vào của nửa đời sau, nếu con suy sụp sasút như vậy, ngạch nương phải sống thế nào, không bằng đâm đầu chết sớmcòn hơn.”
Thập Tứ a ca nghe vậy trong lòng đau đớn cực kỳ, ngaylập tức liền biểu hiện tỏ rõ mình tuyệt đối sẽ không vướng mắc chuyệnnày nữa.
Đức phi lau nước mắt nói: “Con ngoan, ngạch nương biếtcon thích Niên Tiểu Điệp, nhưng mà nay, nàng ta đã là người của Hoàng amã con, con nhất định phải bỏ ngay ý niệm này, biết không?”
DậnTrinh trong lòng không cam, nhưng ngoài miệng cũng đành phải đồng ý.Ngẫm lại, mình đường đường là nam nhi bảy thước, nhưng ngay cả người con gái trong lòng yêu thích cũng không thể có được, mà hết thảy chỉ vì một điều rất đơn giản là: người ngồi trên Hoàng tọa (ghế vua) kia chính làHoàng a mã của hắn chứ không phải hắn. Ngay tại thời khắc này, một ngọndục hỏa từ trong đáy lòng Dận Trinh dần nhen nhóm, hắn thề, rốt cuộc sẽcó một ngày, hắn phải nắm được hết tất cả mọi thứ trong tay, cho dù làcái ghế kia hay là nàng ——.
Sau kỳ tuyển tú kết thúc, có nhà vui cũng có nhà buồn.
Mà không nghi ngờ chút nào, Điềm Nhi là thuộc bên vui mừng - vui mừng - đặc biệt vui mừng.
Quả như lời Dận Chân nói, lần này phủ Ung thân vương không có một tú nữ nào tiến vào.
Vì thế, lòng mang cảm ân, cô nương nào đó vào một buổi ‘đêm khuya thanhvắng’, sau khi trưng diện cho mình ‘tươi ngon không gì sánh được’, lạimò mẫm đi cào cửa thư phòng Dận Chân.
Canh giữ trước cửa, Tô Bồi Thịnh tỏ vẻ: mình tuyệt đối không thấy gì cả.
Cứ như thế, lại qua bốn năm ngày sau, Thập tam phúc tấn cũng đến cùng‘chia vui’. Lần tuyển tú này, phủ nàng cũng không được chỉ thêm ngườivào, cho nên Triệu Giai thị sắc mặt hồng nhuận, hiển nhiên tâm tình cựctốt.
“Tẩu đã nghe gì chưa?” Triệu Giai thị sáp đầu qua, vẻ mặt bát quái hỏi.
Điềm Nhi chớp chớp mắt: “Nghe cái gì?”
Triệu Giai thị dùng ánh mắt ‘đừng giả vờ ngốc a’ nhìn nàng một cái, gợi ý nói: “Chuyện bà chị dâu ‘thiên tiên’ của chúng ta đó!”
Điềm Nhi ồ một tiếng, lúc này mới biết ý nàng nói đến Bát phúc tấn Quách Lạc La thị. “Nàng ta thì làm sao?”
Triệu Giai thị thấy nàng quả thật không biết, không khỏi dùng vẻ mặt ‘tẩuthật lạc hậu, không biết gì hết ráo’, nói: “Không phải lần này trong phủ nàng ta được ban vào một trắc phúc tấn sao?”
Điềm Nhi gật gật đầu.
Lại nói vị trắc phúc tấn kia nàng cũng đã gặp qua, chính là một trong ba tú nữ ở Vĩnh Hòa cung hôm đó, nàng còn nhớ rõ, cô nương họ Cảnh kia chỉthuận tiện nói một câu, chất nữ trong tộc của Đức phi liền cũng đượcphong làm trắc phúc tấn, bất quá không phải cho Dận Chân mà là Thập Tứ a ca. Lúc đó Điềm Nhi vừa hay tin, không khỏi vỗ ngực may mắn, đồng thờiđêm đó cũng thật không tiền đồ mà vui quá ăn hơn vài bát cơm, khiến bịDận Chân cười nhạo một chặp.
“Nghe nói trắc phúc tấn kia vừa vàocửa, ngay trong ngày hôm đó, Quách Lạc La thị liền ‘đổ bệnh’, Bát a cangay cả động phòng cũng chưa vào...” Triệu Giai thị vẻ mặt hết sức tràophúng cười nhạo nói: “Nom ngày thường thì cũng khôn khéo, thế mà lại giở ra cái chiêu ngu ngốc đó.”
Người thì cũng đã vào phủ rồi, ngươicòn ‘chắn ngang chặn dọc’ như thế, ngoài việc khiến cho người ta nhạobáng, còn có thể làm được gì?
Điềm Nhi nghe xong cảm thấy có títi đồng tình. Nàng có vài lần tiếp xúc với Quách Lạc La thị, biết đó làmột nữ nhân cực trọng thanh danh, mà ngược lại chính bản thân nàng ta,thà rằng thanh danh bị liên lụy, cũng muốn làm ra chuyện như vậy, có thể thấy được trong lòng nàng ta cũng thật lòng yêu Bát a ca.
“Namnhân mình yêu, đương nhiên sẽ không muốn hắn đi gần gũi với nữ nhân khác rồi.” Điềm Nhi khẽ thở dài nói: “Làm nữ nhân quả thật không dễ dàng.”
Triệu Giai thị nghe vậy, trên mặt cũng thu hồi biểu tình đắc ý, lúc không khí đang có chút nặng nề, ngoài cửa lại vang lên thanh âm nha nha loạn xịcủa trẻ con.
Điềm Nhi ngẩng đầu cười nói: “Khẳng định là ba tên tiểu tử thúi kia đến đây.”
Quả đúng như thế, chưa đến một giây sau, ba tiểu gia hỏa kia đã được bế vào.
“Phụt...” Triệu Giai thị đột nhiên bật cười, chỉ vào bọn nhóc cười nói: “Tẩu cũng thật giỏi hành hạ người, cư nhiên đem đường đường tiểu a ca của chúngta, biến thành ba con cóc con.”
“Cóc gì mà cóc!!” Điềm Nhi vẻ mặt thành thật cải chính nói: “Là ếch!” Chẳng qua nàng chỉ làm ba bộ đồ hóa trang ếch con rất đáng yêu mà thôi, tại sao những người này, ai cũngnhư ai, một đám đều không có tí ti trình độ thưởng thức nào.
“Không thấy rất dễ thương sao?” Điềm Nhi vươn tay đón Hoằng Thì từ trong lòngma ma, Triệu Giai thị thì ẵm Hoằng Quân, còn Hoằng Lịch thì bị đặt trêngiường hẹp, cái miệng nhỏ nhắn còn đang bận oa oáp ngáp.
TriệuGiai thị nhìn Hoằng Quân tay chân trắng nộn như củ sen, mặc tiểu khố khố màu xanh lục có dây đeo (quần yếm đấy ạ),trước ngực thêu một con ếchđang ngoác miệng rộng, rốt cuộc không nhịn được nhắm ngay khuôn mặt nhỏnúc ních thịt hôn mạnh vài cái.
Hoằng Thì ở trong lòng Điềm Nhicũng quơ quơ tứ chi chúi lên giường hẹp, khiến cái mông nhỏ trắng nõntrong quần yếm bị lộ ra hướng lên trên, đồng thời đập về phía trước mộtcái, khẽ a một tiếng: “Du ——.” (bơi)
Liền thấy Hoằng Thì đáng yêu lập tức như ăn phải thuốc kích thích, tứ chi quơ lên, nhích từng chút mà “bơi” về trước.
Không sai chính là “bơi”! Nhìn Hoằng Thì ở trên giường hẹp phấn khích ủn ủnuốn éo qua lại, Triệu Giai thị không khỏi trợn mắt há hốc mồm.
“Bọn chúng bây giờ còn chưa biết đi.” Điềm Nhi giải thích nói: “Tứ chi quá mềm yếu.”
Cho nên chỉ có thể “bơi” sao? Triệu Giai thị không khỏi cười khổ, quả thựckhông biết nên nói gì cho phải. Tứ tẩu này của nàng a, thế nào mà tâmtính vẫn như đứa con nít.
***
Tử Cấm thành, Duyên Hỉ cung.
Thị nữ Đông Hương cẩn thận bước từng bước nhỏ lên trước, thẽ thọt bẩm báo: “Niên quý nhân, người của nội vụ phủ đã tới đón.”
Niên Tiểu Điệp nghe vậy trên khuôn mặt nhỏ nhắn liền hoàn toàn trắng bệch.
Nàng mơ mơ màng màng được người khiêng lên kiệu, mơ mơ màng màng được đưavào bồn tắm, mơ mơ màng màng được bôi cả người thơm nức, cuối cùng mơ mơ màng màng mà bị cuộn trong tấm thảm đỏ, bị người xem như hàng hóa màkhiêng đi.
Nàng thất hồn lạc phách nằm trên long sàng, không baolâu, liền có tiếng bước chân rất nhỏ tiến lại gần. Có một người vươnngón tay ra lau nước mắt cho nàng.
“Tại sao lại khóc?” thanh âm thật dịu dàng hỏi han.
Trong nháy mắt Niên Tiểu Điệp dường như có ảo giác, người lúc này đối vớinàng ôn nhu có thừa là Dận Chân. Thế nhưng, ngay một giây sau đó, mộtgương mặt uy nghi nhưng già nua xuất hiện trong tầm mắt nàng. Người nàykhông phải Dận Chân mà là Khang Hy!!
Suy nghĩ này khiến Niên Tiểu Điệp tuyệt vọng đến thấu xương thấu tủy. Chỉ cần vừa nghĩ, bản thânmình đang ở tuổi hoa đẹp nhất lại phải gả cho một lão già hơn nửa ngườiđã vùi vào trong đất, toàn thân Niên Tiểu Điệp gần như sụp đổ hoàn toàn.
Tại sao chứ, tại sao, tại sao, tại sao... tại sao mọi chuyện lại thành rathế này??? Trong nháy mắt lúc thân thể bị xé rách, Niên Tiểu Điệp hậnmuốn điên.
“Mẫn Mẫn...” Khang Hy khe khẽ thở dài, như không thể nghe thấy mà nỉ non gọi.
“Trẫm thích gương mặt này của nàng.” Sau khi xong việc, Khang Hy nói với Niên Tiểu Điệp: “Bảo vệ nó cho tốt, nếu có gì tổn thương...” ngón tay cóchút khô gầy quét qua hai gò má đong đầy nước mắt của nàng, Khang Hy dịu dàng đến cực điểm, nói: “Nàng cũng không cần sống nữa.”
Niên Tiểu Điệp đờ đẫn trợn to hai mắt, tràn đầy kinh hãi.
***
MTY: hàizz... sao thấy giống trong Chân Hoàn truyện thế, nếu Hoàng hậu cònsống, chứng kiến dung nhan ngày càng già đi của nàng, liệu Khang Hy cócòn yêu nàng như lúc ban đầu không?? Mà nếu yêu tại sao còn ngủ với nôtỳ của nàng, tại sao hậu cung lại đông như vậy... đúng là...
‘Tự cổ đế vương đa bạc tình, tự cổ hồng nhan đa bạc mệnh’.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.