Hai ngày sau.
Điềm Nhi đứng bên giường, vẻ mặt khẩn trương nhìn Vương thái y bên cạnh,từng hàng ngân châm đã xếp ngay ngắn bên cạnh, hắn thở sâu, chắp taynói: “Phúc tấn, bây giờ thần sẽ bắt đầu!”
Cho dù đây là vì khôngcòn cách nào, nhưng chuyện tới trước mặt, Điềm Nhi vẫn không tự chủ màsợ hãi. Nàng cắn chặt đôi môi tái nhợt, trong cổ họng như có dầu sôi,sửng sốt nói không ra một chữ.
Vương thái y thấy thế cũng chỉ cóthể đứng ở đó, thật ra mà nói, thật lòng ông không muốn làm điều này,nếu thi châm thất bại, Tứ gia đột tử ngay tại chỗ, vậy ông chính là hung thủ trực tiếp nhất. Hoàng thượng sao có thể tha cho ông chứ, sợ là mộtnhà già trẻ cũng phải đi gặp Diêm vương. Sớm biết như thế, ngày ấy nêncắn chặt răng, nếu Tứ gia bởi vậy mà đi, cùng lắm thì chỉ mình ông đitheo thôi, người nhà cũng có thể được giữ được mạng a. Ôi, hối hận a!!!
Không nói đến Vương thái y còn đang ở đó hối hận không thôi, mà Điềm Nhi cũng đã lâm vào tình trạng thiên nhân giao chiến (người đấu với trời). Nàngvốn chỉ là một tiểu cô nương tính tình yếu đuối, từ nhỏ đến lớn cũngchưa từng trải qua sóng gió gì, mà nay nàng phải đưa ra lựa chọn liênquan đến sinh mạng của Dận Chân, sao có thể không bối rối do dự chođược?
Nhưng mà — Điềm Nhi cắn răng một cái, lúc này không phảilúc do dự sợ hãi. Nếu đã quyết định làm, như vậy chuyện đã đến trướcmắt, tuyệt đối không thể rút lui.
“Vương thái y, vậy mời ông...” Điềm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-ghi-chep-cuoc-song-hanh-phuc-o-trieu-thanh/1297488/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.