Đã mấy ngày trôi qua,Điềm Nhi càng ngày càng phát hiện Dận Chân như có tâm sự khó nói, lầnđầu tiên nàng nhìn thấy hắn có bộ dạng nan giải này. 
Một ngày nọ, hai vợ chồng đang ăn sáng, Dận Chân buông đũa bạc xuống, trầm giọngnói: “Ngày mai sẽ bắt đầu săn bắn, một lát nàng sửa sang một chút, cùngta đi đến bãi săn Mộc Lan, ừm, nơi đó ít nhất cũng có mấy vạn người, ởđó nàng an phận ở trong lều cho gia. Còn nữa, lần này cũng không cầnmang Tám Cân theo, để thằng bé ở lại hành cung.” 
Điềm Nhi sửng sốt, trên mặt lộ vẻ do dự. 
Dận Chân lại hiếm khi cứng rắn nói: “Yên tâm, gia để lại một đội thị vệ ởđây, Tám Cân sẽ không xảy ra chuyện gì.” Cách thuyết phục của trượng phu chẳng những không khiến Điềm Nhi yên tâm, ngược lại càng thêm bất anhơn, đến tột cùng là xảy ra chuyện gì, thậm chí ngay cả thị vệ cũng phải ra mặt? Như vậy chẳng phải là đang nói, có khả năng nguy hiểm đang đếngần bọn họ sao. 
Điềm Nhi nhìn Dận Chân thật sâu, sau một lúc lâulại cười nói: “Tiểu tử kia nhất định sẽ rất thất vọng cho mà xem, thằngbé đã kêu gào đòi đi cưỡi ngựa mấy ngày nay rồi.” 
Dận Chân nghe xong, khóe miệng hơi lộ ra độ cong nhu hòa, khẽ thở dài: “Sau này, gia sẽ bồi thường cho thằng bé.” 
Một lúc lâu sau, Điềm Nhi để lại Phỉ Thúy và Tiền ma ma chăm nom Tám Cân,chỉ dẫn theo Truy Nguyệt và một cung nữ khác tên là Thu Lăng, cùng lênngựa đến bãi săn Mộc Lan. 
Đến giờ ngọ, đoàn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-ghi-chep-cuoc-song-hanh-phuc-o-trieu-thanh/1297485/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.