Quãng thời giantrôi qua ở thôn trang ôn tuyền, không thể nghi ngờ là khoái hoạt nhànnhã. Nơi này không có nhiều quy củ, cũng không có nhiều chuyện phải longhĩ. Hắn và nàng như một đôi vợ chồng bình thường nhất, mỗi ngày trảiqua cuộc sống “phóng ngựa du săn, ôn tuyền thủy ấm”.
Nhưng thờigian khoái hoạt cũng có lúc kết thúc, hơn nữa trong lòng Điềm Nhi cũngthấy nhớ Tám Cân ở trong phủ, vì thế, sau nửa tháng ở đây, bọn họ liềnlục đục lên xe ngựa hồi phủ.
Trong xe, Điềm Nhi giống như con sâu lông không xương, nửa tựa lên người trượng phu, Tiểu Hoàng đáng yêu thì đang say ngủ trong lòng nàng, bình nước trên lò than màu xám sôi lên,phát ra tiếng ùng ục. Phỉ Thúy biết điều lui vào một góc, từ trong rương Bát Bảo bên người, lấy ra một bộ gốm sứ hoa văn xanh vẽ ‘Long vân nângđào mừng thọ’, lại dọn lên bốn loại trà bánh trên cái mâm sứ cùng màu,cung kính bưng tới.
Vì dậy sớm, lúc này Điềm Nhi đang buồn ngủ,không muốn ăn chút nào. Dận Chân thấy thế liền không hài lòng, cứng rắnxốc nàng lên, Điềm Nhi không còn cách nào, chỉ có thể ăn hai miếng bánhnhân hạt thông, uống vài ly trà nóng, sau đó lại vèo một cái, chui trởvề trong ngực trượng phu.
Mùa đông năm nay hình như tới sớm hơnbình thường cũng đặc biệt lạnh khác thường, chỉ mới cuối tháng mười mộtmà trời đã âm u, gió rét quét mạnh, cho nên lồng ngực nóng hừng hực củaDận Chân là cái ổ yêu thích nhất của cô nương nào đó.
Gần trưa,đoàn người đã tiến vào cổng Tuyên Vũ Môn của kinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-ghi-chep-cuoc-song-hanh-phuc-o-trieu-thanh/1297480/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.