Màn xuân xanh biếc rũ đưa,
Bên song thỏ thẻ oanh vàng sớm mai.
Điềm Nhi thiêm thiếp mở mắt ra, ngồi dậy, thấy Tám Cân còn đang o o ngủ bêncạnh, dịch dịch góc chăn cho con, rồi mới mang hài xuống giường.
Đúng lúc này, San Hô nghe thấy động tĩnh đi vào. Thấy Điềm Nhi đã tỉnh, vộibước lên trước hầu hạ. Hai người sợ đánh thức Tám Cân, liền ngồi xuốngtrước bàn trang điểm sơn đen mạ vàng khảm ngà ở xa một chút.
Điềm Nhi cầm cái gương vuông, vừa nhìn sau đầu vừa nói: “Gia còn chưa về sao?”
“Tiểu Hỉ Tử vừa đến báo, nói là còn chưa về ạ.”
Điềm Nhi nghe vậy khẽ thở dài. Trông thần sắc chủ tử như có ý buồn, San Hôliền đau lòng khuyên nhủ: “Chủ tử, bối lặc gia tốt với ngài như vậy, dùcó điền thêm ai vào cũng không qua được, mặc dù vị kia được thăng lêntrắc phúc tấn, thì thế nào? Bất quá chỉ để bài trí, cho người khác cócái mà nhìn thôi. Trong lòng ngài nếu đã quyết định, thì không nên muộnphiền tự làm khổ mình a.”
“Lời em nói, ta làm sao không biết, dùsao đi nữa thì bụng dạ ta quá nhỏ, không nhìn thêm được người khác màthôi!” Điềm Nhi nắm chặt tấm gương, trên khuôn mặt nhỏ nhắn xuất hiệnthần thái hờn dỗi.
Từ lúc Dận Chân trở về từ Nhiệt Hà, Đức phiđối với chuyện trắc phúc tấn lại bắt đầu ‘nhắc lại chuyện xưa’, Điềm Nhi cũng biết việc này không thể đưa đẩy được nữa, không cách nào đành phải đáp ứng.
Nhưng giữa hai người Tống, Lý, rốt cuộc nên chọn ai, Điềm Nhi lại vẫn có chút không nắm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-ghi-chep-cuoc-song-hanh-phuc-o-trieu-thanh/1297476/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.