“Khoảng hơn nửatháng trước, trên mặt cách cách có nổi lên ít mụn cơm đỏ.” Tiểu Lannghẹn ngào nói: “Ban đầu chỉ cho là bị nhiệt qua vài ngày liền hết. Aingờ, đám mụn đó chẳng những không lặn bớt, ngược lại càng ngày càng lanra nhiều, càng lúc càng lớn, cũng càng ngày càng ngứa. Lúc ấy cách cáchmới sợ hãi, nhưng ngài ấy không dám cho ai biết, bèn sai nô tỳ ra ngoàimua chút thuốc bôi mặt về... Sau đó, đám mụn nhọt kia lại bắt đầu nổimủ, đám hạ nhân liền nói, cách cách đây là bị đậu mùa... Phúc tấn, phúctấn, là cách cách không cho chúng nô tỳ nói ra, cách cách nói, nếu aiđem việc này truyền ra ngoài, sẽ đánh chết...”
Điềm Nhi càng nghe sắc mặt càng trở nên nghiêm trọng. Trong khoảng thời gian này, nàng chỉ chăm chăm lo chuyện đầy tháng của Tám Cân, ít để ý đến đám người trongphủ. Không ngờ thế mà lại xảy ra sơ xuất lớn như vậy, nếu không phải Phỉ Thúy tỉnh táo, nghe được chút tiếng gió, có lẽ nàng ta còn muốn giấugiếm thêm vài ngày không chừng.
“Một đám không hiểu chuyện!” Điềm Nhi mặt mày lạnh lẽo nói: “Loại chuyện này mà cũng có thể giấu được?”
Triệu Giai thị có suy nghĩ gì, nàng cũng biết rõ. Đơn giản là sợ mình nhân cơ hội này mà tống nàng ta đi, cho nên tạm giấu một ngày lại một ngày, lúc đó có thể tự nhiên khỏi hẳn thì càng tốt. Nhưng nàng ta cũng không ngẫm lại, nếu quả thật là bệnh đậu mùa, vậy phủ này nhiều người như vậy làmsao bây giờ, chẳng lẽ chỉ vì mình mà không xem tánh mạng người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-ghi-chep-cuoc-song-hanh-phuc-o-trieu-thanh/1297471/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.