Lúc Điềm Nhi mang thai bốn tháng, cái bụng trắng mềm rốt cục cũng cáo biệt thời kỳ bằng phẳng, bắt đầu nhô lên như trái bóng hơi, mà đi cùng còn có “ốm nghén” cực kỳnghiêm trọng. Thay đổi dáng vẻ thấy đồ ăn ngon liền cười híp mắt củangày xưa, cô nương nào đó trong bụng ôm trái bóng hơi nhỏ, hiện tại cáigì cũng không muốn ăn, mà cũng ăn không vô.
Điều này thật khiến đám hạ nhân hầu hạ nàng rầu muốn chết.
“Chủ tử, ngài ít nhiều ăn một chút đi!” San Hô nhẹ nhàng khuyên nhủ.
Trong chiếc bát sứ trắng đựng một ít cháo rau màu xanh biếc, vừa đẹp mắt lạivừa mỹ vị. Nếu bình thường, Điềm Nhi ít nhất có thể ăn hơn nửa bát,nhưng hiện tại thì...
“Lấy ra, lấy ra, mau... ọe...” Điềm Nhi bám người vào cạnh giường gạch, nôn đến mật xanh mật vàng.
Một màn này đập vào mắt đúng lúc Dận Chân vừa vén rèm đi vào.
“Làm sao vậy?” sắc mặt hắn khẽ biến, bước vội đến.
“Còn nhìn cái gì nữa, không mau đi truyền thái y!”
“Không, không cần.” Điềm Nhi vươn tay, có chút yếu ớt bắt lấy ống tay áo DậnChân, lại quay đầu qua nói với San Hô: “Các ngươi đi xuống trước đi.”
Nàng sợ nam nhân này giận chó đánh mèo.
“Vẫn không ăn được gì sao?” Dận Chân ngồi xuống cạnh nàng, khẽ nhíu mày hỏi.
Điềm Nhi nói: “Cũng không biết sao, hiện tại chỉ cần nghe mùi thức ăn, trong bụng liền khó chịu cực kỳ.”
“Hứa thái y chế thuốc viên khai vị cho nàng cũng không tác dụng sao?”
“Đừng nhắc tới nữa.” Điềm Nhi vẻ mặt chán ghét phàn nàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-ghi-chep-cuoc-song-hanh-phuc-o-trieu-thanh/1297465/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.