🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Phúc tấn của hắn nói trong lòng nàng vui sướng?
Chẳng biết tại sao sau khi nghe xong những lời này, Dận Chân cảm giác một góc nào đó trong lòng mình có hơi mềm đi một chút.
Lắc đầu, hắn chậm rãi đi đến bên giường.
Điềm Nhi lanh lợi đứng lên, bắt đầu cởi đồ cho hắn.
Nhìn tiểu cô nương còn chưa cao tới ngực hắn, Dận Chân đột nhiên hỏi: “Gả cho gia, nàng rất cao hứng sao?”
Điềm Nhi hơi ngây ra một chút, lập tức điên cuồng gật đầu như gà con mổ thóc.
Buồn cười, lấy gia thế của nàng có thể gả cho hoàng tử bối lặc, đó là tổ tiên có linh thiêng a! Tại sao phải mất hứng?
Bản tính của Tứ A Ca Dận Chân vốn là người đa nghi lãnh khốc, ghét nhất làngười khác nói dối hắn, cho dù là một câu, nếu để cho hắn nhìn ra được,thì người đó sẽ được ghi nợ trong lòng hắn, mặc dù lúc ấy sẽ không pháttác, ngày sau cũng sẽ lôi ra tính sổ.
Nhưng mà, giờ phút này, hắn nhìn kỹ vị phúc tấn tân nhiệm của mình, không cách nào phân biệt được nàng nói thật hay giả.
Cho nên sau khi thoáng trầm ngâm, hắn bèn nói thế này: “Nàng là phúc tấn thứ tư mà gia lấy.”
Đôi mắt đen của Dận Chân hơi lóe ra ánh sắc lạnh, bén nhọn lại khắc nghiệtnhìn chằm chằm tiểu cô nương trước mắt, như muốn xuyên thấu qua làn dacủa khuôn mặt xinh đẹp kia, nhìn rõ xem phía sau đó chất chứa thứ gì.
“Thiếp thân biết a!” Điềm Nhi gật cái đầu nhỏ, tỏ vẻ chán chường hiểu được thân phận vợ kế của mình.
“Nhưng Điềm Nhi tin tưởng...” Tiểu cô nương hơi ngửa đầu, đôi bàn tay trắngnhư phấn nắm lại thành quyền, vẻ mặt đầy kiên định tựa như đang thề vớitrời: “Thiếp nhất định sẽ là người cuối cùng.”
Dận Chân bình tĩnh nhìn nàng trong chốc lát, đôi môi mỏng mấp máy, sau một lúc lâu mới trầm giọng nói: “Ừm, đi ngủ thôi.”
Điềm Nhi bị bọc trong lồng ngực rắn chắc của nam nhân, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ như lửa đốt.
Lúc quần áo trên người đều bị kéo ra, bàn tay to lạnh lẽo của nam nhân phủlên nước da non nớt kia, thân thể Điềm Nhi không tự chủ được mà run lên.
Dĩ nhiên Dận Chân cũng cảm thấy, lúc mới bắt đầu, hắn nghĩ đó là khẩntrương, nhưng sau đó, hắn lại cảm giác được tiểu nhân nhi dưới thân hắn, cư nhiên bắt đầu có phản ứng đáp lại mình.
Đó không phải khẩn trương, mà là hưng phấn, phúc tấn của mình hiện tại phi thường phi thường hưng phấn.
Mái tóc đen nhánh mềm như tơ của nàng tản ra, tựa như cánh hoa như có nhưkhông phủ lên da thịt trắng gần như trong suốt, bờ vai trơn nhẵn, haitiểu nhũ hoa xinh xắn, và cả nơi kín đáo thần bí giữa hai chân kia, nhưẩn như hiện ló ra trong tầm mắt Dận Chân, gần như lập tức nhen nhóm lênbản năng cướp đoạt giấu ở nơi sâu nhất trong thân thể nam nhân này.
Hắn đỏ mắt dùng sức tách cặp đùi trắng nõn kia ra, khiến chúng mở ra một độ cong khiến người xấu hổ, sau đó trong ánh mắt mê loạn của Điềm Nhi, từtrong quần lót móc vật kia đã sớm căng đau ra.
“Thật lớn...” ngây ngô như đứa bé, khiếp sợ nhìn ‘gốc rễ’ kia, không chút nào biết đượchậu quả khi nói lời này, chỉ càng khiến cho nam nhân càng thêm phátcuồng mà thôi. Tính cách xấu xa thâm căn cố đế của nam nhân khiến trênmặt Dận Chân xuất hiện nụ cười đắc ý, hai bàn tay hắn liền nắm chặt lấyvòng eo nhỏ của Điềm Nhi, nhắm ngay ngọc hồ xinh xắn kia, liền dùng sứcđẩy về trước một cái.
Thoáng chốc, vang lên hai loại âm thanh.
Một là của Điềm Nhi, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn thành một nhúm, đau khôngngừng nức nở. Một loại khác thì khẽ rên lên khoan khoán, Dận Chân chỉcảm thấy mình đã tiến vào một nơi cực kỳ thoải mái cực kỳ dễ chịu, tựanhư có ngàn vạn cái miệng nhỏ đang không ngừng hút lấy hạ thân của mình, lại như có vô số dòng suối ấm áp bắt đầu chảy cuồn cuộn bao lấy xungquanh, kích thích hắn chỉ muốn bất chấp mà vung roi quất mạnh tới trước.
“Ưm ưm... a a... Chậm một chút... Đừng mà...” Điềm Nhi chỉ cảm thấy thânthể mình sắp bị đâm đến tan tác rã rời, không biết bám vào đâu nàng chỉcó thể vươn tay dùng sức bấm lên bờ vai rắn chắc của hắn, không ngừngthút thít nỉ non.
Ngay lúc Điềm Nhi bị làm cho “điên tam đảo tứ”, thì Dận Chân lại càng như phát cuồng, giống như đứa bé cúi đầu, há mồmliền ngậm lấy nhũ hoa nhỏ nhắn đang vươn cao đầu kia, gần như cắn nátđầu nhũ non mềm hồng hồng.
Lúc bắt đầu, Điềm Nhi đau dữ dội,nhưng theo đường tấn công mạnh của “cây roi” của Dận Chân, dần dần mộtloại cảm giác xa lạ vui sướng thức tỉnh từ trong một góc hẻo lánh nàocủa thân thể, có lẽ là “Thiên phú dị bẩm” nơi bị xé rách đau nhức kia cư nhiên bắt đầu như dòng suối tiết ra chất lỏng, nó làm cho đau đớn biếnmất, làm cho một cảm giác run rẩy nhanh chóng xuất hiện. Điềm Nhi bấtlực nâng tay lên ôm lấy mặt mình, chút lý trí còn sót lại nói cho nàngbiết, bây giờ bộ dáng của mình nhất định rất dọa người,
Nhưng rất dễ nhận thấy, Dận Chân lại không nghĩ như vậy.
Hắn gần như thô lỗ lật người Điềm Nhi dậy, để cả người nàng ngồi trên thânmình, tư thế lúc lên lúc xuống này, làm cho hạ thân của hắn có thể không tốn chút sức nào đi vào càng sâu. Trên mặt Điềm Nhi lan tràn một mảnhsóng hồng mê người, cần cổ nhẵn mịn tươi đẹp kia giương lên thật cao,đôi chân trắng như ngọc giang rộng ra kẹp chặt lấy vòng hông rắn chắccủa nam nhân.
Tấm màn giường màu đỏ thẫm rào rào lay động khôngngừng, không biết qua bao lâu, chỉ nghe một tiếng thở gấp ồm ồm gầm nhẹhòa với tiếng nữ tử nức nở, tấm màn “xuân khởi” này mới được xem là từtừ lắng xuống.
Dận Chân khắp người đầy mồ hôi phủ trên người Điềm Nhi, sau khi nghỉ một lát, mới cất giọng gọi người vào.
Điềm Nhi cả người bủn rủn được San Hô và Phỉ Thúy đỡ, dùng thùng tắm gỗ lớn, hai đứa nha hoàn đỏ mặt thẹn thùng không dám nhìn nàng, khiến nàng banđầu vốn cũng không xấu hổ, ngược lại cũng trở nên ngượng ngùng.
Sau khi tắm xong, đôi vợ chồng mới cưới lại một lần nữa nằm lên giường.
Điềm Nhi bị dày vò kịch liệt như vậy, tinh thần đã sớm không chịu nổi, nhắm mắt lại trong chốc lát liền ngủ thiếp đi.
Trái lại tinh thần Dận Chân lại rất tốt, hắn nghiêng người sang, nhìn cô bébên cạnh, trong đôi mắt âm u sâu thẳm dần hiện ra ánh đăm chiêu suynghĩ.
Kỳ thật đối với hôn sự này, hắn cũng không hài lòng.
Bởi vì gia thế của Nữu Cỗ Lộc thị thật sự quá kém, phụ thân chỉ là một quan lục phẩm của một trấn trong Nông bộ hạ thiết, huynh trưởng còn đang đihọc cũng chưa có công danh gì, nếu không phải trên đầu treo lên ba chữ“Nữu Cỗ Lộc”, gia đình như vậy ở trong kinh thành muốn bao nhiêu có bấynhiêu, mà chính mình lại đường đường là hoàng tử bối lặc, trên ngườichảy dòng máu cao quý của họ Ái Tân Giác La, từ trong đầu hắn càng muốnlấy một quý nữ của một thế gia vọng tộc, vừa có thể chủ trì trung hội,để cho mình tránh lo âu về sau, vừa có thể đạt được sự ủng hộ mạnh mà có lực từ tộc vợ.
Nhưng mà...
Một tầng phiền muộn nặng nềxuất hiện giữa hai hàng lông mày Dận Chân, những phúc tấn trước kia củahắn mà phù hợp với những điều kiện này, nhưng mạng của các nàng quámỏng, không được may mắn, ngược lại còn chụp lên đầu hắn cái tên “Khắcthê”, thật là đáng giận!
“Lão Tứ a, lần này trẫm chỉ phúc tấn cho ngươi là một người phúc vận thâm hậu, vượng phu vượng tử đấy...” trongđầu Dận Chân vang lên lời của đương kim thánh thượng, trong mắt lại lóelên ánh sắc lạnh châm chọc, cục diện hiện tại không phải Hoàng A Mã cũng muốn thấy sao?
Đương lúc đủ loại ý niệm không ngừng kích độngtrong đầu Dận Chân, Điềm Nhi nằm bên cạnh lại có động tác, chỉ thấy nàng ngủ mơ như con sóc con, nhúc nhích trườn trườn, liền trườn từ trongchăn mình đến trong chăn nam nhân.
Vô ý thức ôm lấy cánh tay hắn, Điềm Nhi hài lòng cọ cọ vài cái, trong chốc lát, lại o o ngủ như chết.
Nhíu nhíu mày, Dận Chân không chút do dự muốn kéo tay ra, nhưng vừa mớiđộng, Điềm Nhi liền phát ra tiếng nức nở bất mãn, khuôn mặt nhỏ nhắn khó chịu nhăn nhăn lại, nhìn qua ủy khuất vô cùng. Dận Chân không khỏi dừng động tác lại, một lát sau, hắn thầm than một tiếng, chậm rãi nhắm haimắt lại.
Cặp nến đỏ long phượng trên chiếc bàn gỗ tử đàn yên lặng bập bùng cháy, trong màn vải bông đỏ thắm, cô bé nhỏ xinh xắn như congấu koala quấn lên người nam nhân ngay cả ngủ cũng cau mày, ngủ đến“thiên hôn địa ám”.
Sáng sớm hôm sau, Điềm Nhi dụi dụi mắt, nhonhỏ ngáp ngồi dậy, cảm tạ Liễu ma ma đã dạy bảo tận tình mà hiện tạiđồng hồ sinh học của nàng phân bố cực chuẩn. Đương lúc mơ mơ màng màng,nàng còn có chút không biết mình đang ở đâu, cho đến một loạt tiếngtiếng bước chân sột soạt vang lên.
“Phúc tấn, đã dậy chưa ạ?” ngoài màn vải bông truyền đến giọng của San Hô.
Phúc tấn? Điềm Nhi chớp chớp mắt, nga! Đúng rồi, mình bây giờ không còn làtiểu thư phủ Nữu Cỗ Lộc mà là phúc tấn của Tứ A Ca Dận Chân rồi!
“Tứ gia đâu?” Nàng mở miệng hỏi, lại phát hiện giọng mình có chút khànkhàn, ý thức được điều này, khuôn mặt nhỏ nhắn của Điềm Nhi bất chợt đỏbừng, đêm qua từng lớp sóng thủy triều đồng loạt ập tới nàng. Thậm chíngay cả cổ họng cũng khàn luôn rồi, hu hu nàng không còn mặt mũi mà sống nữa.
San Hô có chút khó hiểu nhìn khuôn mặt đỏ bừng, hãy còn rối rắm không ngừng của chủ tử, cẩn thận đáp lời: “Một khắc trước, bối lặcgia đã dậy rồi ạ, bây giờ đang xử lý công việc trong thư phòng.”
Dận Chân vừa mới cưới, Thánh Thượng cho nghỉ phép ba ngày, lúc này thật ra đang nhàn rỗi.
Điềm Nhi gật gật đầu, cố nén nai con (xấu hổ) trong lòng, rời giường đượcbọn nha hoàn hầu hạ rửa mặt chải đầu, ngồi trước bàn trang điểm, khóemắt nàng đảo qua, một người trông như là ma ma, đang cẩn thận cầm mộtmảnh lụa trắng bỏ vào trong một chiếc hộp gỗ dài, trên mặt nàng lập tứclại là một trận phát sốt, cả người xấu hổ gần như bốc khói.
SanHô hầu hạ nàng từ nhỏ, làm sao lại không cảm giác được, sợ chủ tử bị bẽmặt, nàng vội dời đề tài, nói: “Chủ tử, hôm nay mặc bộ trăm hoa xuyênđiệp màu đỏ thẫm kia được không?”
Có người dời đi suy nghĩ, ĐiềmNhi ước còn không được, nghe vậy liền nói được, còn nói thêm: “Ta nhớtrong rương còn có cái áo bông cộc tay cổ bẻ đính lông thỏ bạc, ngươilấy ra đây cho ta.”
Lúc này đã gần cuối thu, Điềm Nhi lại yếu ớt cực kỳ sợ lạnh, thật sớm đã muốn bọc kín mình lại.
Sau khi đã ăn vận thỏa đáng, nàng phân phó Phỉ Thúy đến tiền viện mời Tứgia đến, bữa cơm đầu tiên sau tân hôn, Điềm Nhi cũng không muốn vắng vẻăn một mình.
Thực hiển nhiên, Dận Chân cũng nguyện ý cấp cho nàng mặt mũi này!
Nhìn nam tử cao lớn đưa lưng về nắng sớm bước chầm chậm tới, Điềm Nhi cóchút mất tự nhiên đứng dậy, nhưng trên mặt lại là nụ cười ngọt ngào vuivẻ.
Ngạch nương đã từng nói, một bé gái có thể không đẹp, nhưngnhất định phải biết cười, bởi vì nụ cười là một loại sức mạnh, một loạisức mạnh có thể khiến người khác yêu mến mình.
Trong lòng Điềm Nhi cũng hy vọng Dận Chân có thể thích mình.
Bởi vậy, nàng cười đặc biệt sáng lạn, hiển nhiên lại giống như một con sócbéo nhìn thấy quả thông, ánh mắt hân hoan híp lại thành một vầng trăngkhuyết, Dận Chân cong cong khóe môi, sau đó, cúi đầu ho nhẹ một tiếng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.