Cuối cùng cái tên Trương Khả nhiều chuyện này cũng bay đi, Chân Mỹ Lệ nhìn không trung thở dài, cô nghĩ thầm, cô nên tìm một người đẹp trai, ga lăng, hiểu được con gái, tốt nhất người kia phải đánh đâu thắng đó, là một tay cua gái già đời mới có thể lập tức cua được Điền Hân.
Người Chân Mỹ Lệ biết không nhiều cho lắm, nhưng mà vừa vặn, chỉ là vừa vặn mà thôi, cô ấy biết có một người như vậy.
Lư Nhất Bạch đi đến trước mặt Chân Mỹ Lệ, liền nhìn thấy em ấy ngạc nhiên nhìn mình, nhìn tới mức anh sắp không chịu được.
“Chân Mỹ Lệ.”
“Hả?”
“Chân Mỹ Lệ.”
“Sao??”
“Cô biết cái này không?”
Lư Nhất Bạch xòe tay ra, bên trong có một cái kẹp tóc hình con bướm.
Chân Mỹ Lệ quái dị nhìn Lư Nhất Bạch. Cô đương nhiên biết a, đây là đồ của cô mà, năm xưa cô tặng cho tiểu béo lúc cậu ấy được nhận nuôi. Hai mươi năm rồi, không ngờ Lư Nhất Bạch vẫn còn giữ luôn nha.
“Không biết.”
“Thật sự không biết?”
“Thật sự không biết. Món đồ trẻ con như vậy, sao mà tôi có thể tặng cho người khác được chứ”. Chân Mỹ Lệ không dám nhìn mắt Lư Nhất Bạch, cô cảm thấy cổ mình hơi ngưa ngứa, nhịn không được giơ tay gãy gãy.
Lư Nhất Bạch mỉm cười, anh còn chưa có nói đây là đồ được người khác tặng mà.
Lư Nhất Bạch ngồi xổm xuống trước mặt Chân Mỹ Lệ, nắm lấy tay cô. Tay của cô nhỏ nhắn mềm mại, còn có độ ấm.
“Biến thái!” Chân Mỹ Lệ rút tay ra, trừng mắt Lư Nhất Bạch,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-gai-xac-chet-vung-day-ve-sau/155409/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.