Chân Mỹ Lệ ngồi ở một góc trên xe buýt, vẫn còn thút tha thút thít, cô thật sự là bị dọa tới rồi. Rốt cuộc, nội tâm cô cũng chỉ dừng lại ở tuổi 17 mà thôi, cô vẫn còn là một đứa trẻ a.
Trương Khả ở bên cạnh tay chân luống cuống, cũng rất tự trách, nếu không tại cậu lừa Chân Mỹ Lệ đến đó thì cô ấy cũng không gặp phải biến thái, sẽ không giống như lúc này vừa sợ hãi vừa đau lòng.
Cậu muốn an ủi một chút nhưng mà không biết phải mở miệng thế nào. Cũng chỉ có thể ở bên cạnh nhìn Chân Mỹ Lệ khóc mà thôi.
Chân Mỹ Lệ vừa rồi là sợ hãi nhưng mà bây giờ cô cô đơn một mình thế này lại càng sợ hãi hơn. Cô chính là một đứa trẻ không được người khác yêu thích, cô không biết tại sao cha mẹ lại vứt bỏ mình. Từ lúc sinh ra cho tới bây giờ, cô vẫn luôn tự ti. Tại sao sinh cô ra, lại tại sao mà vứt bỏ cô, cô hoàn toàn không biết gì cả, cô chỉ là cô gái nhỏ yếu bất lực bị ép buộc phải chấp nhận tất cả mà thôi.
Cô không thể hòa đồng được với những đứa trẻ khác trong cô nhi viện, cô cũng không thân thiết được với các dì trong cô nhi viện, cô chỉ có hai đứa bạn tốt mà thôi. Bây giờ nghĩ lại, cô có thể cùng đại béo và tiểu béo làm bạn, đơn giản ví hai người bọn họ chính là hai đứa trẻ đô con nhất trong cô nhi viện.
Ở bên cạnh bọn họ, Chân Mỹ Lệ sẽ cảm thấy càng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-gai-xac-chet-vung-day-ve-sau/155403/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.