3. Chương 3:
Trịnh Dĩnh giơ tay kéo da mặt mình, mặc dù rất đau, mặc dù da bị kéo ra tới đỏ bừng, cô cũng không thể làm nó trở về được hình dáng của chính mình.
“Cô có đau hay không?” Bà Cốt không biết xuất hiện khi nào, đứng chống nạnh, nhìn Trịnh Dĩnh chậc lưỡi nói.
Trịnh Dĩnh sửng sốt, lập tức nước mắt lưng tròng, bắt lấy cánh tay Bà Cốt, lớn tiếng khóc ròng nói: “Chị, mặt của em, đây không phải mặt của em, ô ô —— mặt của em!!!”
“Cô cũng thật là, ngày thường thì kêu tôi bà bà, bây giờ có việc cần nhờ thì kêu chị, đúng là lươn lẹo mà.”
“Vậy bây giờ tôi phải kêu cô là bà sao?”
“Kêu chị!”
“Chị, Bây giờ không phải lúc để nói chuyện này!”
Trịnh Dĩnh nước mắt tuôn tuôn chảy ra, may quá, cô cũng có thể chảy nước mắt. Không không không, bây giờ không phải là lúc nghĩ chuyện này. Trịnh Dĩnh ôm chặt Bà Cốt, trực tiếp đu lên người Bà Cốt, gào khóc: “Chị, chị cứu em! Cứu cứu em, chị ơi!”
Bà Cốt đen mặt, cô cũng là người có thân phận địa vị, tại sao lại bị một con ma mặc áo ngủ đeo lên người, bị người khác xem giống như xem xiếc khỉ, đây đúng là một sự kiện mất mặt!
……
Trịnh Dĩnh rút ra một miếng khăn giấy, hỉ mũi rột rột hai cái, lại rút một tờ khăn giấy khác, chùi nước mắt. Cô định rút tiếp một tờ nữa thì bị Bà Cốt chặn lại.
Nàng mở to mắt đáng thương, ủy khuất nói: “Sao lại nhỏ mọn với ma như vậy! Ma thì không xứng được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-gai-xac-chet-vung-day-ve-sau/155397/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.