Yến Huân đứng dưới nhà cô, cả người dùng chiếc xe hơi làm điểm tựa, xương quai hàm di chuyển tới lui, kẹo cao su trong miệng cũng dần dần không còn mùi vị nữa.
Một lúc sau vài làn gió hạ thổi qua, mang theo hơi mát phả vào mặt anh, thoáng chốc trong đầu Yến Huân lại hiện thêm vài dòng suy nghĩ.
Đúng lúc đang chần chừ có nên đi lên gặp Viên Tịch hay không thì một dáng người quen thuộc từ tòa nhà đi xuống, trên tay còn cầm một bịch nilong cỡ lớn.
Nửa đêm Viên Tịch dậy đi vứt rác, chưa kịp quay đầu đi lên đã gặp phải Yến Huân đang đứng chờ sẵn.
- Sao anh lại tới đây ? Không đi lên nhà sao ?
Viên Tịch hớn hở chạy về phía anh, trong mắt Yến Huân lúc này không còn sự khó chịu bực tức, mà trái lại, đã dịu đi mấy phần.
Yến Huân cất giọng, lời nói ấm cúng và nhỏ nhẹ, như đang sợ sơ suất một chút sẽ xảy ra chuyện.
- Nửa đêm nửa hôm, ra ngoài này làm gì ?
- An ninh ở đây nghiêm ngặt mà, không sao đâu.
Rõ ràng Viên Tịch thấy anh hôm nay có vẻ hơi lạ, muốn mở miệng hỏi có chuyện gì, nhưng thấy Yến Huân nhìn chằm chằm mình hồi lâu cô đã dập tắt luôn ý định đó.
Anh đứng đối diện cô, dáng vẻ cao ngạo che chắn trước một cô gái nhỏ bé, cảm giác của Viên Tịch lúc này là vô cùng chắc chắn và an toàn, cô muốn có một người như vậy ở bên dù là tương lai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-gai-trum-truong-that-loi-hai/3324701/chuong-80.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.