Mấy ngày ôn tập, Viên Tịch chẳng thể nạp chữ vào đầu, mọi thứ vừa học dường như quên sạch, có vẻ cách học của cô hoàn toàn không đúng.
Đống sách đang bày bừa trên bàn học, Viên Tịch nhìn qua đột nhiên thấy hoa cả mắt, đúng lúc nản chí, điện thoại bên cạnh chợt vang lên hồi chuông.
- Yến Huân...
Nghe giọng điệu mệt mỏi của Viên Tịch, đầu dây bên kia lập tức hỏi han.
- Bảo bối, làm sao vậy ? Em mệt sao ?
- Không phải, em đang ôn tập, vừa tốn thời gian vừa chẳng đâu vào đâu cả.
Yến Huân nhếch khóe miệng cười cười, bên anh đang có tin vui nhưng vẫn không quên lo lắng. Cô giọng điệu uể oải, vừa than vừa làm nũng với anh, muốn Yến Huân có mặt ngay lập tức để ôm anh vào lòng.
Anh vẫn giữ giọng điệu mềm mại an ủi.
- Vậy thì đừng học nữa, anh giúp em ôn, anh chuẩn bị qua đây.
- Qua gì ? Anh qua nhà em á ?
Ánh lờ mờ nhìn đống sách vở trên bàn đột nhiên rõ như có tia sáng, cô ngạc nhiên hỏi lại anh, kết quả anh chỉ đáp lại một chữ "ừ".
Mấy ngày nay ôn tập nên không có thời gian dọn dẹp nhà cửa, bừa bộn như ổ chuột, mà mỗi khi Yến Huân sang nhà đều muốn vào phòng ngủ, phòng tắm, nhà vệ sinh, anh nói đây là nhà cô cũng là nhà anh.
Lý lẽ như vậy sao Viên Tịch có thể cãi, từ nhà Yến Huân đến đây đi nhanh cũng khoảng 5 phút, coi như đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-gai-trum-truong-that-loi-hai/2895881/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.