“Alo?”
“Bố à…”
Ông lập tức cảm nhận được điều bất ổn qua cảm xúc của con gái. Ông lo lắng hỏi: “Có chuyện gì đấy? Thăng Quang bắt nạt con à?”
Lam không muốn thừa nhận bản thân đã lựa chọn sai, cố gắng giữ giọng sao cho hết sức bình thường, nói với ông ấy: “Con chỉ cảm thấy nhớ bố, nhớ nhà thôi.”
Ông nửa tin nửa ngờ, nhưng cuối cùng vẫn chọn không truy cứu.
“Nếu vậy thì tốt, bố không nghĩ sẽ có ngày con chủ động gọi cho bố. Chuyện lúc trước là bố sai, bố nóng vội quá không nghĩ đến cảm nhận của con, cứ nghĩ những gì mình làm đều là tốt cho con. Giờ bố hối hận rồi, con muốn thế nào cũng được, về với bố nhé!”
Giọng ông vô cùng nhẹ nhàng, ấm áp, nó như liều thuốc an thần lúc này cô đang cần.
“Bố à…”- Lam nghẹn ngào chực khóc. “Con xin lỗi bố, xin lỗi vì thái độ không tốt trước kia của con.”
Sau khi cúp điện thoại, Lam không nhịn được mà ngồi bệt xuống đất khóc. Cô khóc bản thân là một đứa chẳng có đức, chẳng có hạnh, bản lĩnh gì. Có người bố mang cho mình một gia đình ấm áp nhưng không biết trân trọng, cô khóc cho cái nhu nhược yếu đuối của bản thân, không chịu đựng được nỗi cô đơn bởi thứ tình cảm tan vỡ để rồi trốn chạy về nhà. Cô khóc cho sự đáng thất vọng của bản thân.
Đã ba ngày cô ấy không về nhà, Quang còn giận nên không thèm nhắn tin gọi điện, cô ấy vì thế cũng không màng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-gai-tram-cam-cua-toi/3548829/chuong-68.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.