Anh thầm trách tại sao cô ấy nhất định phải đợi đến khi điều kiện rất tốt mới yêu đương, anh rõ ràng không quan tâm tới vật chất, huống chi cô ấy chỉ là 1 cô gái, điều đó không cần thiết.
Lam nói với anh: “Đừng thích em nữa! Em lo lắng phải chịu trách nhiệm với tình cảm này…”
“Ừ, anh hiểu, hiểu em muốn dành nhiều thời gian cho công việc, em muốn đạt được nhiều thành tựu hơn có phải không? Anh hiểu em nghĩ gì, nhưng tình cảm anh dành cho em là tự nguyện, anh không cần em phải làm gì nhiều cho anh, chỉ cần em cũng quan tâm đến anh là đủ rồi mà?- Quang nghẹn ngào: “Sau này anh về Hà Nội, cơ hội gặp lại cũng không có… Em có chắc sẽ không hối hận không?”
Lam thấy lồng ngực nặng trĩu, cũng tự hỏi chính mình, liệu cô có hối hận không?
Cảm xúc của cô ấy là thứ gì đó mà chính cô cũng không hiểu được. Khi tiếp xúc với Quang một thời gian, nói cô ấy không rung động là giả, nó kiểu như tình yêu đầy đến mức muốn trào ra nhưng tất cả đều giấu trong đáy lòng. Cô giữ khoảng cách với Quang không phải vì không quan tâm, mà biết anh không thuộc về mình, cũng không biết sự bị động này của Lam liệu có bỏ lỡ Quang không. Cô chưa bao giờ dám chắc mình có đang đi đúng hướng không.
“Anh chỉ muốn em biết, em thực sự rất đặc biệt với anh. Anh muốn nhìn thấy em, muốn em luôn vui vẻ, muốn em đừng ốm, muốn em đừng bận rộn, đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-gai-tram-cam-cua-toi/3548799/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.