“Con không hề sai! Con đang bảo vệ con gái bác, mà đáng ra người nên bảo vệ cô ấy là bác mới đúng. Con cuối cùng cũng đã hiểu tại sao cô ấy không tha thứ cho bác rồi.”
Quang vừa nói vừa nhìn ông cười châm biếm, không chịu nổi sự thiếu tôn trọng của anh nên đã tát vào mặt Quang một cái để anh tỉnh táo lại.
“Im đi!”
Chẳng ai có quyền phán xét ông cả vì anh chẳng biết được tất cả những gì mà ông đã từng trải qua.
Quang đẩy lưỡi một cái, ngay cả sờ cũng không thèm.
“Bác là bố cô ấy, vậy mà có thể bình tĩnh ngồi nghe người ta vu khống con gái mình?”
Đó không đơn giản là một câu hỏi hay là chỉ trích, anh muốn biết lý do thực sự cho sự im lặng của ông. Trên gương mặt ông lại hiện lên loại cảm xúc khó tả, nhìn vào đôi mắt ông dường như có điều gì đó chưa nói ra.
“Nếu không như vậy thì tôi có thể làm gì đây? Cháu đừng quên chúng ta không có bằng chứng, trăm cái miệng cũng không thể cãi lại! Cháu tin, bác tin vậy những người khác thì sao? Nếu không có bằng chứng thì họ có chịu tin không?
Ông chắp tay sau lưng bước về phía trước vài bước sau đó dừng lại, nói người giúp được Lam lúc này chỉ có thể là ông Hoàng! Sở dĩ ông Quốc cắn răng nhẫn nhịn là vì giành lấy tấm vé cứu mạng con gái, chứ làm gì có người cha nào chịu nổi khi nghe người khác bôi nhọ thanh danh con gái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-gai-tram-cam-cua-toi/3548792/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.