Nhớ cái đầu nấm này chết đi được (CP phụ)
Khu rừng nhỏ phía sau siêu thị vô cùng yên tĩnh.
Nhìn cây kem “tiếp xúc thân mật” với mặt đất đã tan nát đến không nỗi nỡ nhìn vào, trong đầu Diêu Nguyệt đều là…
“A a a a a a a Cornetto của tôi ơi, rơi mất rồi! Rơi mất rồi!” — “Cái gì? Văn Nhân Nhất nói gì cơ?” — “A a a a mình mới cắn có sáu miếng thôi mà! Cornetto đã mất rồi hu hu hu” — “Văn Nhân Nhất nói anh ta thích mình á?” — “A a a a phải làm sao đây! Cornetto rơi mất rồi hu hu hu hu!!!”
Một khung cảnh vô cùng hỗn loạn.
Nhìn chiếc Cornetto vỡ tan nát, cô liếm liếm môi của mình, cảm giác đau khổ không phải là giả, nhưng mà cảm giác ấy vô cùng chân thật, như thể là “vạn tiễn xuyên tâm” vậy.
Phần ốc quế ngon nhất cô còn chưa ăn đến nữa mà!
Bên dưới phần ốc quế còn có một miếng sô-cô-la to nữa! Mà nó đã rơi như thế mất rồi!
Nội tâm Diêu Nguyệt vẫn còn đang chìm đắm trong nỗi xót thương vô cùng vô tận, nhưng từ trên đỉnh đầu của cô đã lại xuất hiện cảm giác quen thuộc. Cô ngẩng đầu, nhìn cậu trai đang sờ tóc mình, anh nói: “Đừng nhìn nữa, lát nữa tôi mua cho em một cái khác.”
“…” Diêu Nguyệt sững sờ.
“… Em nghe thấy tôi vừa nói gì không?”
Diêu Nguyệt vẫn ngây ra: “Cái gì cơ?”
“Tôi nói…” Gương mặt Văn Nhân Nhất hiếm khi hiện lên chút màu sắc, thoáng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-gai-toi-ngot-nhat-tren-doi/3516541/chuong-86.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.