Chương trước
Chương sau
Viên kẹo thứ bảy mươi

Vào ngày ba mươi Tết, trên trời không có bao nhiêu ngôi sao, nhưng mặt trăng lại vừa tròn vừa sáng đến lạ. Bên ngoài công viên, cách một bức tường chính là đường lớn. Vào giờ này, người người nhà nhà đều đang ở trong căn nhà ấm cúng và xem “Đêm hội mùa Xuân”, tiếng xe và tiếng người rất ít.

Giang Dịch ôm bạn gái và dỗ dành cô cả một lúc lâu, rồi sau đó cô mới chịu ngẩng đầu lên.

Mắt, hốc mắt, và cả chóp mũi nhỏ nhắn đều ửng đỏ, trông vô cùng đáng thương, giống như là một chú thỏ con.

Bấy giờ Thư Điềm nói không nên lời, ban nãy cô khóc quá to, nên bây giờ chỉ có thể khụt khịt không ngừng.

Giang Dịch lấy một túi khăn giấy từ trong túi áo khoác gió ra, trên giấy có mùi thơm. Khi anh áp nó vào mũi mình, Thư Điềm thấy hơi ngại ngùng.

Cô vươn tay, nhận lấy tờ giấy: “Để em tự lau…”

Giang Dịch không cử động.

“…”

Cuối cùng, dưới sự kiên trì của anh.

Thư Điềm dù chẳng muốn một chút nào cả, nhưng cô vẫn phải để mặc sự mất mặt và xấu hổ của mình mà để anh lau sạch nước mũi cho mình.

Sau khi khóc xong cô, bấy giờ cô mới cảm thấy mắt mình hơi hơi đau, cô thử chớp mắt hai cái, hỏi anh: “Trông em bây giờ có giống như là đã khóc không anh?”

“…” Có mù mới không thấy được.

Giang Dịch im lặng hai giây rồi mới nói: “Hơi đỏ, chắc là lát nữa sẽ hết thôi.”

Vậy thì đâu thể nào để cho bố mẹ nhìn thấy dáng vẻ của mình bây giờ được…

Thư Điềm thở dài, bắt đầu đưa tay lên và quạt gió vào mặt mình, trong lòng thầm nói, mau biến mất đi.

Cô mặc quá nhiều, mới cong cánh tay lên chẳng bao lâu mà đã mỏi nhừ bởi lớp quần áo dày này rồi, động tác quạt gió cũng dần chậm lại, kiên trì được vài phút, cô hỏi lần thứ hai: “Bây giờ thì sao?”

Giang Dịch khẽ cười, sờ vào khóe mắt của cô: “Sao nhanh thế được?”

“…”

“Ngoan…” Thư Điềm cảm thấy đỉnh đầu mình hơi nặng, tay anh đang xoa mái tóc cô: “Đợi thêm chút nữa.”

“Này…” Thư Điềm duỗi tay, cô khều ngực anh một cái, mím môi nói: “Lời em mới nói… đều là thật đó.”

Thư Điềm nghĩ lại, cho dù bây giờ có hơi… mất tự nhiên, nhưng cô cũng không hề hối hận vì lời tỏ tình chân thành ban nãy.

Có một vài lời, chỉ cần nói ra thôi là được. Vốn dĩ cô cũng chẳng phải là kiểu người để ý đến quá nhiều thứ, thế nên, cô chẳng hề hối hận vì lời tỏ tình đầy chân thành mà mình vừa nói với anh.

Giang Dịch nhìn chằm chằm cô cả một lúc, con ngươi vừa đen vừa sâu lờ mờ phát sáng: “Anh biết.”

“…”

Thư Điềm cảm thấy, hình như là cô đã làm cho bầu không khí giữa họ trở nên không được bình thường cho lắm.

Rõ ràng là, lúc nói ra được, cô còn thấy vô cùng vui sướng, nhưng sao tự dưng lại trở nên nặng nề mất rồi?

Cô đang vắt óc suy nghĩ nên chuyển chủ đề như thế nào, thì Giang Dịch đã giành nói trước cô rồi: “Em không cần cảm thấy có lỗi.”

“…”

Thư Điềm nhận ra là anh đang trả lời câu nói ban nãy của cô.

“Vốn dĩ thích em là chuyện của anh, em không cần phải cảm thấy có lỗi.” Giang Dịch sờ cằm cô, lông mày cong lên, khiến anh trở nên dịu dàng hơn rất nhiều: “Chúng ta có thể được như bây giờ, em không biết là anh vui mừng biết bao nhiêu đâu.”

“…”

“Là anh nên cảm ơn… vì có thể quen em sớm như vậy.”

Thư Điềm nhìn thẳng vào anh, cô nhìn biểu cảm của anh, mũi cô lại bắt đầu cay cay, mắt cô mở to ra, cô phải ngửa đầu ra cả một lúc thì nước mắt mới không chảy.

“Anh đừng xấu xa như thế có được không vậy hả!”

“… Cái gì?”

“Em đã sắp dừng lại được rồi… Anh đừng để em khóc nữa! Em sắp hết được về nhà rồi đây này!”

“…”

Mười lăm phút sau, ngoại trừ lúc nói chuyện còn chút giọng mũi ra, thì khuôn mặt của Thư Điềm đã trở lại như bình thường, hai người bắt đầu đi về khu nhà.

Lúc đến rất lạnh, lúc trở về thì cả người nóng hừng hực.

Thư Điềm cảm thấy, có một số chuyện, sau khi nói rõ ra thì cả người thật sự nhẹ nhõm, tuy cô biết anh cũng có thể cảm nhận được rằng cô thích anh, nhưng thật ra, việc tỏ tình chân thành này vẫn cần phải có, không thể bỏ qua được.

“Này, học sinh ưu tú Giang à…” Lúc vào khu nhà, khi gần về đến nhà, Thư Điềm kéo ngón tay anh: “Với tốc độ tiến bộ này của anh, không chừng học kỳ sau anh sẽ vượt qua em luôn đó.”

Không ngờ là Giang Dịch phản bác lại rất nhanh: “Không đâu.”

“… Tại sao lại không?” Thư Điềm cho rằng anh đang khiêm tốn: “Anh phải có lòng tin vào bản thân mình chứ. Thật ra, em l thấy anh có tiềm năng lớn lắm đó.”

“Không phải.”

“Anh sẽ mãi mãi ở phía sau em.” Anh nói, nói rất nghiêm túc.

“Em kéo anh, anh đi theo em.” Giang Dịch cong khóe môi, anh nhéo mặt cô, giọng điệu nghe rất tùy tiện, nhưng lại nghiêm chỉnh, giống như là đang hứa hẹn vậy: “Được không, học sinh ưu tú Thư?”

Thư Điểm như đã ngừng thở.

Cô đứng ở cổng vào khu nhà, có thể nghe thấy tiếng cười đùa ở ban công của những gia đình có trẻ nhỏ dưới tầng thấp, còn thoáng nghe thấy tivi đang phát chương trình “Đêm hội mùa Xuân”.

Trong một buổi đêm tươi đẹp của năm mới này.

Thư Điềm cười híp mắt: “Được chứ, bạn học Giang.”

— Anh đi theo em, em kéo anh.



Tết đến thì mọi người lại bắt đầu đi chúc Tết họ hàng.

Ăn rất nhiều bữa cơm, nấu đủ loại, lại còn đắt đến nỗi muốn “phun máu”. Mãi đến ngày mười lăm tháng Giêng, lại đến ngày khai giảng đầy “bi thảm” mỗi năm một lần.

Thời khóa biểu học kỳ hai của lớp mười kín hơn so với học kỳ trước, số lần thi vẫn là bốn lần trong một học kỳ.

Thứ hạng của cái tên Giang Dịch qua mỗi lần thi vẫn cao hơn lần thi trước đó, lần thi tháng trước kỳ thi giữa kỳ, anh đã leo đến hạng năm rồi.

Cũng không biết có phải là do trong kỳ nghỉ đông vừa qua, việc “nhồi nhét” có tác dụng hay không nữa, mà môn Toán của Thư Điềm từ 110 điểm, 120 điểm, đến bây giờ thì cơ bản là đã có thể được khoảng 135 điểm rồi. Cô vẫn luôn phát huy khá đều ở các môn, chỉ có môn Toán là yếu hơn một chút. Chung quy lại là, với tình hình này, trong học kỳ hai, nếu không đạt được hạng nhất thì cũng là hạng nhì rồi.

Nhờ ước hẹn trao thưởng “tăng thêm một hạng thì hôn một tiếng” nào đó, mà ban đầu anh xếp hạng năm mươi sáu, sau đó thì anh đã tiến bộ và lên đến hạng hai mươi, và tính đến bây giờ, anh đã tăng từ hạng mười lên đến hạng tám rồi.

Càng về sau thì con số thứ hạng càng nhỏ đi.

Sau khi Giang Dịch phát hiện ra được việc này, có một dạo, anh đã rơi vào trạng thái “tự kỷ”.

Thật ra Thư Điềm không hiểu cho lắm.

Bình thường đã là “muốn hôn lúc nào thì hôn” rồi mà… Vậy thì tại sao bây giờ anh cứ phải giành lấy “giải thưởng về thời gian” này vậy???

Nhờ có cách quản lý lớp của Mã Đông Lập, mà thói quen học tập của hai người cũng dần giông giống nhau… Từ sau khi đã “đắp lại” những kiến thức bị “hổng” trước kia, anh như đã được đả thông hai mạch Nhâm – Đốc [*] rồi vậy, từ đó anh bước lên chung một con đường với học sinh ưu tú Thư, lên lớp thì nghe giảng, tan học nên chơi như thế nào thì chơi như thế ấy.

[*] Hai mạch Nhâm – Đốc: Thường để chỉ người này có tiến bộ vượt bậc.

Có một điều hơi khác biệt đó chính là, Thư Điềm thì sẽ ngoan ngoãn hoàn thành hết tất cả mọi bài tập được giao, còn Giang đại ca thì lại xem cái nào “đáng để anh làm” thì anh mới làm.

Chỉ học thôi mà cũng có thể học ra được “phong thái” của một đại ca nữa chứ.

Nửa học kỳ sau không có hoạt động vui chơi giải trí nào cả, học sinh trong lớp lười nhác quen rồi, khi thấy bài tập càng ngày càng nhiều, họ bắt đầu than ngắn thở dài suốt cả ngày.

Nhưng với người yêu đương cùng với bạn cùng bàn mà nói.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Với người bạn trai mà suốt cả ngày chỉ nghĩ đến những thứ “màu hồng” trong đầu mà nói.

Với mấy cái yêu cầu như là “Anh làm ra được câu này thì em sửa ghi chú lại cho anh”, “Sửa thành cái gì cơ?”, “Cục cưng”.

“Nếu lần này bài văn của anh không bị lạc đề, tiết Thể dục chúng ta sẽ đến khu rừng nhỏ”, “Đi đến đó để làm gì thế?”, “Em đoán thử xem?”.

… Của bạn trai mà nói…

Thư Điềm cảm thấy, với hai người họ, ngày nào cũng là một ngày “đáng nhớ” cả.

Phải yêu đương, phải học tập thật tốt, quang minh chính đại, chẳng sợ một ai.

… Câu này đang muốn nói đến hai người bọn họ chứ còn ai nữa đâu.

Chuyện quan trọng nhất trong học kỳ hai của lớp mười chính là chia ban.

Khi mới bắt đầu vào học, Mã Đông Lập đã nói rồi, và mãi cho đến khi kết thúc kỳ thi tháng thứ hai – cũng chính là thời điểm trước khi diễn ra kỳ thi cuối kỳ, trong buổi sinh hoạt lớp, thầy ấy lại nhắc đến chuyện này thêm một lần nữa.

“Nếu các em không thể quyết định được thì các em có thể đến văn phòng để tìm thầy, thầy sẽ phân tích giúp cho các em. Hoặc là các em cũng có thể về nhà để thảo luận với bố mẹ.”

Rất hiếm có khi nào thầy Mã Đông Lập nghiêm túc như thế, cả lớp rất yên tĩnh để lắng nghe thầy ấy nói: “Sau khi kết thúc kỳ thi cuối kỳ, đến buổi họp phụ huynh là phải điền phiếu rồi. Các em nhất định phải để tâm đến chuyện này đấy.”

Thư Điềm suy nghĩ một lúc, cô trốn sau chồng sách mà thì thầm với anh: “Này, anh học ban tự nhiên phải không?”

Một tay anh chống cằm, tay kia thì xoay bút.

Nghe thấy cô hỏi thì anh dừng động tác ấy lại, nhìn sang cô và hỏi cô rằng: “Em học cái gì?”

“Em học ban xã hội…” Thư Điềm suy nghĩ: “Tuy rằng bây giờ vẫn không có vấn đề gì cả, nhưng em đã xem thử sách giáo khoa của lớp mười một, lớp mười hai rồi, em có cảm giác, sắp tới môn Vật lý sẽ khó hơn đối với em.”

“… Hơn nữa, bình thường môn Toán của em cũng không được tốt cho lắm, mà môn Toán bên ban tự nhiên khó hơn ban xã hội nhiều lắm, trước đó, lúc em nói chuyện với mẹ, bà ấy cũng cảm thấy em học ban xã hội sẽ tốt hơn.”

“Ồ.” Giang Dịch đáp một tiếng, anh nhướng mày: “Vậy thì tại sao anh lại phải học ban tự nhiên?”

Thư Điềm ngẩn người ra: “Hả?”

Vẫn chưa hết tiết nên họ cũng không thể nói chuyện quá lớn, Giang Dịch nhìn Mã Đông Lập một cái, rồi anh lại cúi đầu và hạ giọng xuống thật nhỏ rồi nói: “Nếu em đã học ban xã hội, tại sao em lại cho rằng anh sẽ học ban tự nhiên cơ chứ?”

“…”

Thư Điềm vẫn chưa thảo luận chuyện này với Giang Dịch bao giờ, nhưng cô luôn cho rằng, chắc chắn là anh sẽ chọn học ban tự nhiên… Bởi vì anh học lệch môn quá nghiêm trọng.

Nhưng với phản ứng như hiện giờ của anh…

Hồi chuông cảnh báo trong lòng cô vang lên: “Chẳng lẽ là anh… định chọn theo em sao?”

Giang Dịch tức đến bật cười: “Anh không chọn theo em thì phải chọn theo ai đây?”

Thư Điềm im lặng ba giây.

Sau đó thì cô cũng bị cái con người này chọc tức đến nỗi phải bật cười: “Môn Chính trị, môn Lịch sử mà anh thi được bảy mươi điểm thì cũng đã được xem là cao rồi, còn Vật lý, Hoá học thì gần như là được tròn điểm… Anh nói anh chọn theo em ư? Anh nói anh muốn học ban xã hội ấy à???”

Đúng lúc này, tiếng chuông báo hết giờ vang lên.

Sau mười mấy giây phát nhạc là đến giọng nói cho tan học của Mã Đông Lập. Trong lớp học quá ồn ào, Thư Điềm xách cặp lên và nói: “Chúng ta đi ra khỏi lớp trước đi.”

Giang Dịch gật đầu.

Lớp của bọn họ thường tan học sớm nhất, trên con đường lớn chẳng có bao nhiêu người cả. Thư Điềm thật sự rất sợ cái giọng điệu chắc như đinh đóng cột này của anh: “… Anh đang dọa em đấy à? Anh học các môn tự nhiên tốt như vậy mà tại sao anh lại phải học ban xã hội cơ chứ?”

“…”

Giang Dịch dừng bước.

Anh nhìn cô từ trên xuống dưới, giọng điệu khi anh nói nghe rất thản nhiên, nhưng lời nói mà anh nói ra lại khiến cho người ta tức giận vô cùng: “Bạn gái anh học ban xã hội.”

“…”

“Anh muốn học chung lớp với em ấy.”

Bạn gái anh: “…”

Thư Điềm hít một hơi thật sâu: “Anh nghĩ em không muốn học chung lớp với anh à… Em đã xem sách Vật lý, sách Hoá học mà sau này chúng ta phải học rồi, cả môn Toán của ban tự nhiên nữa. Em cảm thấy, việc này thật sự rất khó khăn đối với em, vậy nên em mới muốn học ban xã hội đấy.”

“…”

Còn cái người nào đó vẫn chẳng hề lung lay.

“Mà, cho dù có chia lớp đi chăng nữa, thì chúng ta vẫn có thể gặp nhau mỗi ngày mà, vì chúng ta là học sinh ngoại trú mà anh.”

“Không chia lớp…” Giang Dịch vẫn còn rất kiên trì: “Em học gì thì anh học đó.”

“…”

Trên khắp đoạn đường mà họ đi về sau đó, Thư Điềm lại đưa ra một loạt các dẫn chứng, mở đầu bằng “Cho dù có chia lớp đi chăng nữa”, và kết thúc bằng “Thì chúng ta vẫn có thể thế này, thế kia…”. Phải nói rằng, lý lẽ mà cô đưa ra vừa hợp tình mà cũng rất hợp lý.

Mà anh thì…

Lại chẳng hề dao động.

Cuối cùng, khi đi đến con hẻm nhỏ mà bọn họ hay “dính lấy nhau”, thật lòng là Thư Điềm đã thấy hơi tức giận rồi.

Với sự “manh động” đó của mình, cô kéo anh vào trong, dồn anh lên tường mà chất vấn anh: “Giang Dịch, em nói anh có nghe vào tai không vậy hả?”

“Nghe.” Anh vẫn còn cười được nữa chứ, anh nhìn cánh tay đặt cô đang đặt trên vai mình mà nở nụ cười vô cùng mê người: “Sao thế? Muốn quyến rũ anh đấy à?”

“…”

Bây giờ mà cũng nói đến chuyện này cho được! Anh ngừng “lan tỏa” sức quyến rũ của anh đi được không hả!

Thư Điềm nhìn mặt anh, suýt chút nữa là cô đã “đổ gục” rồi.

Cô bình tĩnh lại và tiếp tục nghiêm mặt mà nói: “Anh đừng cắt ngang.”

“Nếu em muốn thi vào một ngôi trường bình thường, em sẽ đi học ban tự nhiên với anh. Em nói thật đấy…” Thư Điềm dừng lại một lát, rồi sau đó cô mới nói tiếp: “Nhưng em không muốn thế, em cảm thấy, nếu chúng ta học chung một năm trong thời cấp ba, rồi sau đó lại học thứ mà bản thân chúng ta giỏi, vậy thì cả hai người chúng ta sẽ có thể thi đậu vào một ngôi trường nổi tiếng. Vậy thì sao lại không làm thế chứ?”

“…”

“Kết quả của việc anh chuyển sang học ban xã hội là gì? Chính trị, Lịch sử không phải là những môn cứ học thuộc là được, anh cũng biết mà, đúng không?” Thư Điềm trợn mắt: “Không biết ai vì để tiến bộ thêm vài hạng mà đọc hết đủ loại tư liệu lịch sử, nhưng cuối cùng vẫn chỉ thi được có bảy mươi điểm thôi vậy nhỉ?”

“…”

Nghe thấy “lịch sử đen tối” của mình, một tháng đen tối học thuộc lịch sử như đang ở gần ngay trước mắt.

Lòng Giang Dịch “bộp” một tiếng: “… Đừng nhắc đến chuyện đấy.”

Thư Điềm nhịn cười: “Không phải em không muốn học chung một lớp với anh… Nhưng, lỡ chẳng may, nếu anh học ban xã hội, anh thi tệ nhưng còn em thi tốt thì phải làm sao đây? Còn nếu như em học ban tự nhiên, anh thi tốt nhưng em lại thi tệ thì thế nào?”

“Nếu chọn học thứ mà chúng ta có năng khiếu, thì khả năng mà chúng ta thi đậu vào một ngôi trường tốt là rất cao, vậy thì có gì là không tốt đâu anh?”

Giang Dịch không cười nữa.

Anh dựa lưng vào tường, cụp mắt, hàng lông mi dài và dày, giọng nói trầm thấp, nghe vô cùng phiền muộn: “Vậy anh muốn gặp em.”

“…”

Lần thứ hai Thư Điềm bị sắc đẹp “tấn công”, trong giây lát, trái tim cô như đã bị tê dại. Cô hạ giọng: “Mỗi ngày có bảy tiết học, thời gian nghỉ giải lao của lớp mười một, lớp mười hai thì chắc là sẽ còn rất ít… Ngoại trừ thời gian này ra thì chúng ta vẫn có thể gặp nhau vào những lúc khác mà.”

Giang Dịch mím môi, ánh mắt anh hơi thay đổi.

… Như thể là đang muốn làm nũng vậy.

Thư Điềm không kiềm chế được nữa rồi.

Cô duỗi tay ra, kéo anh đến bên mình ngay tức thì, cô ôm lấy hông anh, nói mấy chữ mà anh thích nghe nhất để dỗ dành anh: “Anh ngoan nhé, bạn trai của em ơi.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Mặt anh vùi vào vai cô.

Hai người cứ im lặng ôm nhau như thế khoảng chừng năm phút, cuối cùng thì người này cũng đã suy nghĩ xong rồi: “Được, vậy anh học ban tự nhiên.”

“…”

Rồi sau đó, Thư Điềm nghe thấy giọng nói hờn dỗi và đầy buồn bã của anh: “Chính trị ngu ngốc, Lịch sử ngốc nghếch.”

“…”



Vào ngày kết thúc kỳ thi cuối kỳ, Thư Điềm đã lên mạng mua hai tấm vé xem phim ngay và luôn, sau đó cô dắt theo Giang Dịch đi thật nhanh tới rạp chiếu phim.

Nguyên nhân là do bỗng dưng cô nổi hứng muốn đi.

… Hai người đã yêu đương lâu như vậy rồi mà, nhưng hình như, họ chưa từng ghé qua những nơi thuộc hàng “bắt buộc phải đi” trong phim thần tượng.

Cô phân tích một chút, chắc là vì có liên quan đến việc, hai gia đình của hai người bọn họ đã quá quen thuộc với nhau rồi… muốn gặp thì cứ đến thẳng nhà nhau, căn bản là chẳng cần lo chuyện phụ huynh sẽ nghĩ gì, chỉ cần lấy lý do “ôn bài” thôi là được.

Sau đó thì cô có thể dễ dàng đi vào trong phòng anh rồi như thế này, như thế nọ. Gần như là không cần phải có thêm bất kỳ một hoạt động ngoài trời nào khác để “tạo cơ hội ở riêng” nữa.

Nhưng, đang yêu đương cơ mà, phải để tâm đến sự mới mẻ chứ.

Mất nơi như là rạp chiếu phim ấy à, không đi thì sao mà được! Không thể nào, bắt buộc phải đi.

Thư Điềm mua vé đúng giờ, lúc họ đến nơi thì vừa hay đó cũng là lúc kiểm vé vào rạp.

Giang Dịch đi theo cô, càng đi thì anh lại càng thấy khó hiểu: “Sao em lại mua vé ở hàng ghế sau thế?”

Tuy rằng anh rất ít khi đi đến rạp chiếu phim, nhưng anh cũng biết, chỗ ngồi trên cùng, cũng chính là chỗ ngồi ở hàng sau cùng, không phải là vị trí tốt nhất để xem phim.

Thư Điềm không nói gì cả, cô chỉ nhìn bậc thang, khi đi đến hàng cuối cùng, cô chỉ tay: “Bởi vì là ghế tình nhân đó.”

“…”

“Hì hì.” Thư Điềm cười: “Thích chứ?”

Giang Dịch nhìn ghế ngồi không có vách ngăn kia, anh gật đầu đầy chân thành: “Ừ.”

Rạp chiếu phim mà cũng có loại ghế này nữa cơ à.

Không tồi.

Thư Điềm chọn bừa bộ phim này. Đây là phim tình cảm, công chiếu đã lâu nên chẳng có nhiều người đến xem nữa, người xem ngồi lẻ tẻ khắp rạp.

Bọn họ ngồi ở hàng trên cùng, giống như là họ đang đứng ở trên cao mà nhìn xuống vậy, mọi thứ đều trở nên vô cùng nhỏ bé.

Lúc đầu cô cũng muốn xem phim nghiêm túc, nhưng thật lòng mà nói, diễn biến của phim hết sức tẻ nhạt. Thế là Thư Điềm không nhịn được mà lấy điện thoại ra bắt đầu lướt diễn đàn.

Bình thường, vào thời điểm vừa mới thi xong, diễn đàn đều sẽ bước vào trạng thái “điên cuồng”.

Cô xem rất nhập tâm, nhưng bỗng dưng cả người cô lơ lửng trên chỗ ngồi…

Cô còn chưa kịp la lên thì người cô đã ngồi xuống lại, nhưng cô đang ngồi trên một “vật thể”.

Cũng chính là đùi của bạn trai mình.

Một ngụm nước bọt của Thư Điềm như nghẹn lại trong cổ họng, cô nuốt xuống, hoảng hốt vỗ lưng Giang Dịch: “… Anh dọa chết em rồi!”

Chỗ ngồi của họ cách những người khác rất xa, âm thanh của phim cũng không hề nhỏ, hai người không cần phải lo rằng tiếng nói chuyện của mình sẽ ảnh hưởng đến người khác.

“Đừng nghịch điện thoại nữa.” Khuôn mặt của Giang Dịch ẩn trong bóng tối, không thể thấy rõ, nhưng hơi thở của anh thì lại rất gần: “Nếu em không muốn xem phim thì làm chuyện khác đi.”

“…”

Thư Điềm trợn mắt: “Em đang lướt diễn đàn đó, anh để em xem thêm chút nữa đi.”

Mặc dù anh không nói gì cả.

Nhưng dường như cô đã nghe thấy tiếng oán trách “Có gì đáng để xem đâu” của đại ca.

Cô choàng một tay qua vai anh, một tay cầm điện thoại: “Dạo này, lúc em lướt diễn đàn, em thấy món “bảo bối tiềm tàng” như anh Giang Ngôn cũng được mọi người phát hiện ra rồi.”

“Ừ.”

“Có điều, anh vẫn là siêu sao, không cần lo lắng đâu anh nhé.”

“…?” Giang Dịch nhíu mày, hỏi: “… Siêu sao cái gì?”

“Là người nổi tiếng có độ “phủ sóng” rất rất cao đó anh, đây là một thuật ngữ được sử dụng trong giới giải trí, nhằm chỉ người nổi tiếng có lượng người hâm mộ đông đảo.” Thư Điềm càng nghĩ thì lại càng thấy đúng: “Chẳng hạn như là anh sẽ lên hot search chỉ vì một vài chuyện rất là nhỏ thôi ấy… Phụt, là người “đóng chiếm” trang chủ của diễn đàn.”

Qua mấy lần thi, sau khi Giang Dịch đã chứng minh được thân phận “học sinh giỏi” của mình.

Thì hiện giờ, gần như là mọi người trên diễn đàn đều đã coi anh là thần rồi.

Giang Dịch cũng biết đến thứ gọi là diễn đàn này, nhưng anh chưa bao giờ quan tâm đến nó, cũng cảm thấy vô cùng khó hiểu: “Những bài viết kia có gì đáng để đăng cơ chứ?”

“Bởi vì bọn họ thích anh…” Thư Điềm suy nghĩ một lát rồi lại đổi sang cách nói khác: “Cũng không hẳn là thích, chắc là sùng bái nhiều hơn một chút nhỉ… Cứ coi họ như là mấy em gái đang say mê anh đi, họ thấy khắp cả người anh chỉ toàn là ưu điểm.”

Vẻ ngoài đẹp trai như thế này, giỏi đánh nhau như thế kia thì thôi cũng đành, mà bây giờ anh còn có thêm danh hiệu học sinh giỏi nữa chứ, đúng thật là vô cùng xứng danh “thần tượng học đường” mà.

Mà bây giờ, tay của “thần tượng học đường” chẳng biết tiết chế gì cả, cứ nhích tới nhích lui trên lưng cô, vì xung quanh rất tối, gần vị trí của họ cũng không có ai nữa, nên anh rất buông thả.

Anh làm như thế khiến Thư Điềm thấy hơi nhột, cô vội nói sang chuyện khác: “Vậy em phỏng vấn anh một chút nhé.” Cô giả vờ hắng giọng, tay siết lại thành nắm đấm, đặt gần cằm của Giang đại ca rồi hỏi anh: “Bạn học Giang Dịch à, xin hỏi, anh nghĩ rằng bản thân anh có những ưu điểm gì?”

“Anh ấy à…” Giọng anh nghe vô cùng biếng nhác: “Có thì chắc chắn là có đấy, nhưng chẳng có bao nhiêu cả.”

“… Hả?” Thư Điềm quay sang, cô thấy khá hứng thú với câu trả lời của anh: “Cho nên anh cảm thấy đó là gì thế?” Cô nghĩ đến sự thay đổi giữa trước và sau khi yêu đương của người này, bĩu môi: “Rất cợt nhả à?”

Anh cười: “Hôn anh một cái đi rồi anh nói cho em biết.”

Thư Điềm tặc lưỡi: “Ai thèm nghe… Ưm!” Sau đó thì môi cô đã bị “phong ấn”.

Đến bây giờ thì kỹ thuật hôn của hai người đều đã thuần thục lắm rồi. Lúc ban đầu, Thư Điềm phải cố gắng rất nhiều thì mới có thể “đáp trả” lại được một chút, nhưng cũng chẳng được bao lâu cả, cuống lưỡi của cô mỏi rất nhanh, đến cuối cùng thì gần như là đã nằm trọn trong vòng tay anh, hoàn toàn “hoà theo” tiết tấu của anh.

Không biết là đã qua bao lâu rồi họ mới buông nhau ra.

Vốn dĩ rạp chiếu phim đã tối tăm lắm rồi, nhưng giờ đây, trước mắt Thư Điềm, mọi hình ảnh như đang chồng chéo lên nhau.

Cô ngồi trên đùi anh, úp sấp mặt mình lên vai anh, khẽ thổi hơi vào tai anh: “Anh trai à… kịch liệt quá rồi đó.”

Giang Dịch khẽ cười một tiếng, âm cuối nghe rất gợi cảm, nụ cười này khiến lòng cô vô cùng ngứa ngáy.

Nghỉ ngơi một lát thì Thư Điềm lại ngồi thẳng dậy.

Vừa hay bây giờ phim đang chiếu đến một khung cảnh sáng chói, ánh sáng từ màn chiếu và bóng tối trong rạp giao thoa, Thư Điềm nghiêng đầu, cô có thể nhìn thấy khuôn mặt của anh, thấy hết sức rõ ràng.

“Ưu điểm của anh trai chỉ có một…” Giang Dịch nói, giọng nói khàn và trầm thấp: “Chỉ gói gọn trong ba chữ thôi.”

Cô ngẩn người ra: “… Là ba chữ gì thế?”

Đôi mắt đào hoa của anh híp lại, khóe mắt tạo thành một đường cong, nụ cười nơi khóe miệng mờ ám mà lại đẹp đẽ, anh từ từ phun ra ba chữ: “… Yêu thương vợ.”

——————

Tác giả có điều muốn nói:

Ngọt ngào tới nỗi chỉ muốn nổ tung thôi.

Hu hu hu hu hu hu hu hu yêu thương vợ đó QwQ.

Phẩm Như đi mua thêm quần áo mới nhanh lên đi!!!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.