Nếu đã giống nhau y như đúc, vậy tức là… Giang Dịch chính là… cậu bé đó.
Anh chính là người toàn bị cô thầm cười nhạo trong lòng, là người bị cô và Lâm Dĩ An cười chê, là “Gà tiểu học”.
Thư Điềm che miệng mình lại.
Bình tĩnh nào, phải bình tĩnh lại để phân tích đi chứ.
Thật ra, nếu đây là sự thật, thì hình như là có rất nhiều chuyện đã trở nên hợp lý và dễ hiểu hơn.
Chẳng trách tại sao “Gà tiểu học” và cô lại xác định quan hệ tình cảm trong cùng một ngày.
Mỗi lần “Gà tiểu học” nói mình đã làm cho “cô ấy” giận, thì hình như là Giang Dịch cũng đang làm cho cô giận.
Còn vấn đề ngay lúc ban đầu, cậu ta đã nói rằng cậu ta học không giỏi, đã từng hút thuốc, đánh nhau hết rồi, thì Giang Dịch cũng như thế.
“Gà tiểu học” cũng từng nói mình không còn bé nữa, không phải là học sinh cấp một hay cấp hai gì cả.
Nhưng cô lại không tin.
Còn có rất rất nhiều mốc thời gian khác trùng nhau, trùng đến mức đầy lạ kỳ.
…
Cho nên…!
Thư Điềm bỗng nghĩ tới chuyện, lúc cô trả lời câu hỏi trên ứng dụng hỏi đáp, cô công chúa nhỏ không hề tồn tại trên thế gian này, mà chỉ ngự ở nơi trời cao, cũng chính là cô công chúa mà anh đã dùng một bài văn tám trăm chữ từ để khen… lại chính là cô.
“…”
Ôi mẹ ơi.
Màn hình điện thoại của Giang Dịch đã tối lại như lúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-gai-toi-ngot-nhat-tren-doi/3509847/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.