— Em đừng tin họ.
— Tin anh.
— Anh thích em, thích nhiều hơn bất cứ ai khác.
Thư Điềm đang ở trong vòng tay anh, cô hít sâu một hơi, sau đó cô sắp xếp lại những lời mà anh vừa nói.
Không hiểu tại sao mà chóp mũi cô hơi cay cay.
Trong phút chốc, đầu cô chợt “nhảy số”, cô nghĩ ngay đến “người anh em đã thích cô rất nhiều năm” trong miệng Văn Nhân Nhất mà Diêu Nguyệt từng nói cho cô nghe.
Cô không biết Văn Nhân Nhất có nói như thế để che giấu, không cho người khác biết hay không, cũng không biết cậu ta nói như vậy vì mục đích gì nữa. Nhưng, ngay trong thời khắc này…
Ngay tại thời khắc mà cuối cùng thì anh cũng đã đối mặt với cô mà nói ra chữ “thích” ấy…
Ngoài cảm xúc cảm động và vui mừng đến phát điên ra.
Thì Thư Điềm chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ thấy đau lòng.
Có lẽ là do anh ôm cô quá chặt, chặt đến mức có thể làm cho cô nghẹt thở, ôm chặt cô như thể là sợ cô sẽ bỏ chạy khỏi vòng tay anh vậy.
Hoặc cũng có thể là do giọng điệu của anh.
Hoàn toàn không hề giống với sự điềm tĩnh như mọi ngày của một vị “đại ca”, cũng không hề giống với dáng vẻ lạnh lùng khi nói chuyện với Văn Nhân Nhất và Quý Văn Bân.
Giọng anh không chỉ khàn đi, mà âm cuối nghe cũng khá là bất ổn.
Trong phút chốc ấy, người ta như có thể nghe ra được sự bất an
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-gai-toi-ngot-nhat-tren-doi/3501565/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.