Diêu Nguyệt nuốt nước bọt: “Điềm à, mình xin phép được hỏi cậu một câu.”
“Hả?”
“Đại ca mặc đồ con gái mà cậu vừa nói… là… có nghĩa trên mặt chữ… thật à?”
Diêu Nguyệt đã từng đọc rất nhiều tiểu thuyết.
Cô ấy nhớ, hình như là, trong truyện đam mỹ cũng thường hay có chuyện đùa bảo đại ca giả làm cô gái dễ thương. Nhưng cô ấy là một “tuyển thủ ngôn tình” mà… cũng có thể là do suy nghĩ của cô ấy quá hạn hẹp nên mới như thế.
Cô ấy hoàn toàn không thể nào hiểu nổi… trò đùa này.
Bây giờ, gần như là Diêu Nguyệt đã quên mất đi lý do mà lúc ban nãy Thư Điềm đã từng nói, bỗng dưng cô ấy cảm thấy, nếu như mình truyền đạt nguyên vẹn lại “tin tức” này thật thì…
Một vị đại ca, một người anh lớn, một người đàn ông ngầu như Giang Dịch kia sẽ mặc đồ con gái thật ư? Chắc chắn là không rồi.
Không những không mặc, mà có thể là trái tim của đại ca cũng sẽ vỡ vụn ra mất thôi.
Nếu tung tin “tình báo” này ra, cô ấy chỉ sợ là CP mà cô ấy đang “chèo” sẽ “chìm” mất thôi!
“Điềm à, cậu suy nghĩ kỹ hơn nữa đi mà.” Diêu Nguyệt thử đánh thức lý trí của Thư Điềm: “Rõ ràng là mấy tiêu chí trong hình mẫu lý tưởng của cậu mà mình từng “tình báo” nghe bình thường lắm mà! Sao bỗng nhiên… lại như vậy…” Diêu Nguyệt suy nghĩ cả một lúc lâu thì mới nghĩ ra được một từ: “Bỗng nhiên lại trở nên nhỏ bé như vậy… anh ấy sẽ không nghi ngờ gì thật à?”
“Nghi ngờ thì càng tốt.” Thư Điềm nói: “Nếu nghi ngờ gì chẳng thà cứ đến mà hỏi mình đi.” Cô cười: “Vốn dĩ mình làm như thế là để anh ấy phải “lộ tẩy” đấy.”
“…”
Diêu Nguyệt vẫn cảm thấy không ổn.
Tuổi vẫn còn trẻ lắm mà trái tim của cô ấy sắp vỡ vụn đến nơi rồi: “Cậu phải nói như thế thật à…” Diêu Nguyệt nhìn trái ngó phải, rồi cô ấy nhỏ giọng hỏi: “Mình thật lòng băn khoăn, có khi nào đại ca sẽ từ bỏ như thế luôn không?”
Không chỉ có vậy, mọi ngày Thư Điềm là một cô gái ngọt ngào đến thế kia mà, ấy vậy mà cô lại thích đại ca giả gái! Chuyện này chẳng hề giống với hình tượng đó một chút nào cả! Ai mà tin cho được chứ!!!
“Ồ, cậu đang lo lắng chuyện này à.” Thư Điềm lạnh lùng hỏi lại một câu: “Cậu thấy anh ấy không từ bỏ, nhưng mà anh ấy đã nghe ngóng tin tức suốt một tháng trời rồi đó, vậy cậu có thấy anh ấy có hành động gì không? Có thấy anh ấy có ý muốn tỏ tình không?”
“…” Hình như là không có.
“Cậu cảm thấy, nếu hai đứa chúng mình cứ tiếp tục như thế, thì phải đến bao giờ anh ấy mới nói ra đây?”
Diêu Nguyệt lắc đầu, cô ấy thành thật đáp: “Mình không biết nữa.”
Nhưng cô ấy cũng cảm thấy đại ca không phải là kiểu người vô dụng, chẳng làm được chuyện gì. Thế là Diêu Nguyệt lại lên tiếng thay cho đại ca: “Chỉ là, mình cảm thấy, tuy rằng anh ấy không tỏ tình, nhưng anh ấy vẫn có thể khiến cho mình tìm ra được rất nhiều chi tiết ngọt ngào, vậy thì…” Diêu Nguyệt tổng kết lại: “Đại ca cũng lợi hại lắm đó.”
Thư Điềm: “…”
Là do bộ lọc của cậu nhiều quá thì có.
Chỉ trong nháy mắt, khi nghe thấy Diêu Nguyệt nói với a những lời này, cô đã hoài nghi không biết có phải là cô ấy đã lắp camera ẩn bên cạnh bọn họ hay không. Có khi nào vì đã lắp camera ẩn nên cô ấy cũng đã nhìn thấy dáng vẻ Giang Dịch uống say, và cả dáng vẻ của anh khi anh đổ bệnh nữa.
Hai người họ chỉ nói được vài phút thôi, sau đó đã có lớp học bắt đầu tập hợp ở hành lang, tiếng người ồn ã, Mã Lập Đông cũng đi từ lối cầu thang tới. Thế là Thư Điềm choàng cổ Diêu Nguyệt và họ cùng đi về lớp học.
Trước khi đi, cô nói bên tai cô ấy: “Nhớ đấy nhé, Diêu Tiểu Nguyệt.”
Sau khi thầy Mã Đông Lập đi vào lớp, thầy ấy đã nói những điều cần lưu ý, Thư Điềm thì cứ thất thần nên không nghe được câu nào cả.
Chẳng phải dự tính ban đầu của Giang Dịch khi nghe ngóng tin tức này là muốn biết hình mẫu lý tưởng của cô là gì, sau đó trở thành dáng vẻ đó à?
Sau đó thì sao?
Sau khi anh đã trở thành dáng vẻ đó thì sao? Mục đích là để làm gì?
Cô băn khoăn, không biết có phải là người này đã quên mất thứ gì đó cực kỳ quan trọng trên con đường trở thành hình mẫu lý tưởng của cô rồi hay không?
Vậy thì cô sẽ giúp anh nhớ ra.
…
Trước kia, trong khi Thư Điềm lướt diễn đàn, cô đã nhìn thấy một tấm ảnh được chụp trong đại hội thể thao của trường trung học phổ thông trực thuộc.
Phải nói thế nào nhỉ, giàu có hào sảng [*] cũng có cái tốt của nó. Quần áo của đội cờ quốc gia được đặt may riêng, còn có các loại cờ đầy sắc màu khác nữa, số lượng rất lớn. Hình như tấm ảnh mà cô nhìn thấy được chụp ở trên cao, có thể nói là trông vô cùng hoành tráng.
[*] Gốc là “Tài đại khí thô” (财大气粗): là giàu có hào sảng (tài sản giàu có, phong thái bất phàm); phô trương sự giàu có, ỷ vào việc giàu có mà khinh thường người khác. Ở đây, cụm “tài đại khí thô” không mang nghĩa tiêu cực nên mình để là “giàu có hào sảng” nhé.
Khi người của lớp 10/7 tới, các bạn nam xếp thành một hàng, các bạn nữ cũng xếp thành một hàng riêng. Thư Điềm đi theo sau hai người Diêu Nguyệt và Nguyên Loan Loan, tiện thể cô nghe thấy Diêu Nguyệt “bóc phốt” ý định mới của cô với Nguyên Loan Loan.
Mà nào ngờ, Nguyên Loan Loan lại tỏ vẻ vô cùng tò mò mà đứng bên chỗ cô, nhưng điểm xuất phát của cô ấy và Thư Điềm lại khác nhau.
“Mình cảm thấy suy nghĩ này của cậu nghe rất to gan và mới mẻ, mình sẽ ủng hộ cậu hết mình.” Nguyên Loan Loan nói, cô ấy ghé sát lại bên tai cô: “Cậu muốn đại ca mặc đồ hầu gái hay là JK [*] thế? Mình muốn thấy đại ca mặc váy JK, nếu đại ca mặc thật thì cậu có thể chụp ảnh lại không? Chị em tốt của mình à, có ảnh thì phải chia sẻ với nhau đấy nhé.”
[*] JK là từ viết tắt của “Joshi Kosei”, có nghĩa là “nữ sinh trung học”. Đây là một phong cách thời trang khá trẻ trung và phổ biến được bắt nguồn từ Nhật Bản.
“…”
Mấy người này sao thế vậy nhỉ!
Sao không mong gì tốt đẹp cho đại ca hết vậy!!
Khán đài trong sân vận động của trường trung học trực thuộc của họ rất rộng lớn và sáng sủa, có mái che, mái che mới như thể là vừa mới được lắp đặt vậy.
Mã Đông Lập dẫn bọn họ đến nơi, cười hì hì nói: “Cứ ngồi bừa một chỗ nào đó đi các em, có quan hệ tốt với ai thì ngồi chung với người đó, thầy không bắt các em phải ngồi ở đâu, ngồi với ai đâu.” Dứt lời, thầy ấy chạy nhanh đến chỗ bạn tốt của mình để trò chuyện – cũng chính là giáo viên chủ nhiệm của lớp 10/9.
Mặc dù Thư Điềm thấy hơi tức giận.
Tức giận vì bỗng dưng Giang Dịch lại trở nên… nhát gan.
Nhưng cô vẫn ngồi vào chỗ bên cạnh anh… Dẫu sao thì đại hội thể thao này cũng diễn ra trong suốt hai ngày cơ mà, cô chẳng thèm để lỡ rồi phí mất cơ hội tốt này đâu.
Anh nhát gan, nhưng còn cô thì không.
Lớp mười, mười một và mười hai đều được sắp xếp khu vực chỗ ngồi riêng. Mọi ngày thì còn có thể dựa vào màu áo đồng phục để phân khu, nhưng hôm nay mọi người có thể mặc đồ tự do, thế nên, chỉ có thể dựa vào những dòng chữ được nhà trường đã viết trên nền đất từ trước để phân biệt khu vực.
Thư Điềm nhìn đồng phục trên người mình và đại ca, lại quan sát khắp xung quanh.
Không ngờ là, trong lớp 10/7, ngoại trừ hai người họ ra thì chỉ có mỗi mình lớp trưởng là mặc đồng phục.
“À, đúng rồi.” Thư Điềm quay sang nói: “Suất thi đấu của anh bị hủy bỏ rồi, hôm nay và ngày mai anh không cần phải chạy nữa.” Khi cô đến thăm bệnh thì nên nói cho anh biết rồi: “Hôm qua em sang tìm anh nhưng lại quên chưa nói cho anh biết.”
Giang Dịch nhìn sang: “… Tại sao lại bị hủy bỏ?”
“Chẳng phải là em đã đi xin thầy Mã cho anh nghỉ phép à, anh cũng biết là thầy ấy quan tâm đến học sinh của mình như thế rồi đó. Khi hay tin anh bị sốt, hình như thầy ấy đã biết là huỷ suất thi đấu vào một ngày trước khi cuộc thi diễn ra sẽ không sao cả, nên thầy ấy đã giúp anh hủy luôn rồi.”
“…”
Một lúc sau, Giang Dịch: “Ồ.”
Anh không nói thêm gì khác nữa, chỉ có một chữ ngắn gọn như vậy thôi.
Thư Điềm có thể “đọc” được rất nhiều cảm xúc bên trong anh, như là “Chỉ có mỗi việc sốt cỏn con đó thôi, sao có thể ảnh hưởng đến phong độ của ông đây cho được?”, “Rõ ràng là ông đây đã bình phục lại rồi mà, ha ha”, “Đám nhân loại vô tri các ngươi, các ngươi đã làm ảnh hưởng việc anh đây thể hiện sức hút của mình rồi”, “Thầy Mã lắm chuyện thật”…
Cô nhịn cười, đổi chủ đề, chỉ về một nơi ở ngay trước mặt anh: “Đó là đội của lớp chúng ta đó anh.” Thư Điềm quan sát một chút, rồi cô bắt đầu khen ngợi: “Không ngờ là đồng phục lần này của đội đẹp thật đấy… Nếu biết trước thì em cũng tham gia rồi.”
“…” Giang Dịch nhìn một cái.
Áo sơ mi quần đen, chỉ có vậy thôi.
Anh lại nhìn về phía người dẫn đầu của đội.
Những người ở phía sau của đội, dù là nam hay nữ thì họ đều mặc sơ mi và quần đen, chỉ có mỗi mình cô gái cầm cờ dẫn đầu là mặc áo sơ mi và chân váy ngắn sọc ca-rô màu xanh dương. Anh không thấy rõ mặt, nhưng bóng lưng của cô ấy có vẻ nổi bật hơn hẳn những người khác.
Với vị trí dẫn đầu này, Giang Dịch có ấn tượng rất sâu đậm.
Dù là đại hội thể thao cấp hai hay là lớp mười, thì dường như, việc được dẫn đầu giơ bảng tên này đều có thể “dấy lên” một trận phân tranh cao thấp giữa các bạn nữ có vẻ ngoài xinh đẹp – họ “đấu đá” cả trong bóng tối lẫn ngoài ánh sáng. Việc này làm người ta thấy vô cùng khó hiểu. Nhưng ít nhiều gì thì mấy cuộc “tranh đấu” này cũng đã để lại những ấn tượng nhất định trong anh.
“Người phía trước kia.” Thư Điềm nghe thấy Giang Dịch hỏi: “Là ai?”
“Hả?” Thư Điềm nhìn sang, cô nhìn một lúc để nhận diện rồi mới nói: “Ồ, người cầm bảng lớp chúng ta là Dương Thúy Thúy, lớp phó học tập, được thầy Mã chỉ điểm.”
Cô nhớ, khi Tiết Tử Âm nói với cán sự lớp môn Thể dục là mình muốn cầm bảng, thì cô ta mới biết là thời gian luyện tập của đội và thời gian tập kịch bị trùng nhau nhau. So sánh thiệt hơn giữa hai bên thì cuối cùng cô ta đã chọn làm Công chúa Bạch Tuyết trên sân khấu.
Tuy rằng, từ tận đáy lòng mình, Thư Điềm thấy cô bạn này rất chướng mắt. Nhưng, với mấy chuyện của con gái như thế này, chỉ cần con gái “tám chuyện” kể lể với nhau là được rồi, cô không muốn nói với Giang Dịch làm gì.
“Sao thế?” Cô thấy hơi kỳ lạ: “Sao tự dưng anh lại hỏi chuyện này?”
“…”
Giang Dịch không trả lời cô ngay.
Anh như đang nhớ lại điều gì đó, cả người anh dựa vào ghế ngồi của khán đài, đôi chân dài hơi mở ra, dáng ngồi này trông rất tùy tiện. Rồi, bỗng dưng anh nhấc tay lên, một tay anh đặt ở sau lưng cô: “Anh nhớ, chẳng phải người cầm bảng cho đại hội thể thao đều là người xinh đẹp nhất à?”
“… Hả?” Não của Thư Điềm bị chập mất ba giây bởi tư thế ngồi này của anh.
Sau đó.
Cô nhìn thấy Giang Dịch nhướng mày lên, vẻ mặt nghi hoặc rõ rành rành, anh chẳng hề che đậy sự nghi hoặc ấy của mình: “Vậy tại sao em không đi cầm bảng đi?”
“…” Trái tim Thư Điềm như đã nhảy cẫng lên.
Đây là…
Đang khen cô.
Có dáng vẻ xinh đẹp nhất.
Đó ư!!!
Thú thật thì cái việc giơ bảng lớp này khá là “kỳ lạ”.
Trước khi Mã Đông Lập chỉ định giao cho lớp phó học tập, thì cán sự môn Thể dục được giao cho trách nhiệm chọn người. Người đầu tiên mà cán sự Thể dục tìm đến chính là cô, nhưng khi đó lòng Thư Điềm chỉ hướng về vai Hoàng hậu độc ác kia, thế nên cô đã từ chối người ta thẳng thừng.
Từ nhỏ đến lớn, lúc nào Thư Điềm cũng được người khác khen ngợi cả. Bởi vậy mà, trước đây, cô luôn cảm thấy tâm cô có thể lặng lẽ như nước mỗi khi đối diện với những lời ngợi khen từ người khác.
Nhưng nào ngờ! Cô vẫn không làm được như thế!!!
Có thể nói là lời khen này của Giang đại ca vừa cao cấp, vừa vô cùng chân thành.
Được người mình thích khen như vậy cơ mà, cô thật sự rất là kích động.
Thư Điềm đang thầm gào thét trong lòng, nhưng ngoài mặt, trông cô vẫn vô cùng bình tĩnh, cô nở một nụ cười rất “công nghiệp” với anh: “Trước đấy em muốn diễn vai Hoàng hậu ác độc, vậy nên bị trùng thời gian luyện tập.”
Giang Dịch gật đầu: “Ừ.” Anh lại nhìn về trước và nheo mắt lại.
Thư Điềm nhìn góc nghiêng của anh cả một lúc lâu, rồi cô chợt gọi anh: “Này, anh Giang Dịch à.”
Giang Dịch nghiêng đầu: “Hả?”
“Ban nãy anh đã khen em.” Thư Điềm ngừng lại trong chốc lát, rồi sau đó mới “miễn cưỡng” dày mặt lên mà nói hết: “Khen em xinh đẹp à?”
“…”
Đội đã bắt đầu di chuyển rồi, khẩu hiệu vang vọng khắp trên sân vận động, xung quanh bọn họ là tiếng ồn ào của những học sinh ở trên khán đài, hoặc là tiếng hóng chuyện, hoặc là tiếng chơi trò chơi điện tử, tiếng nói chuyện.
Thư Điềm thấy sắc mặt của chàng trai càng ngày càng thiếu tự nhiên, cánh tay gác trên lưng ghế của cô khẽ động đậy.
Sau đó anh giơ tay lên, sờ vào tóc cô, giọng nói nghe vô cùng trầm thấp, anh đã thừa nhận rồi: “Ừ, đúng thế.”
“… Cười cái gì?”
“Không có gì đâu.”
“Em vui lắm.”
“…”
…
Đội đi xong thì bắt đầu điểm danh và kiểm tra các vận động viên thi điền kinh. Tinh thần và thể lực của các học sinh lớp 10/7 vô cùng dồi dào, họ cũng tích cực tham gia vào các hoạt động trong đại hội thể thao. Bên cạnh đó, mọi người còn rủ thêm anh em, chị em tốt của mình đến cổ vũ để lấy khí thế nữa, cũng có kha khá những anh đẹp trai, chị xinh gái nào đó đến để hóng chuyện. Phát thanh vừa nói điểm danh và kiểm tra, thì bỗng chốc, trong lớp chẳng còn tới nửa số người.
Hình như thứ tự thi đấu của nhóm các bạn nữ chạy một trăm, hai trăm mét còn rất gần ở phía trước. Thư Điềm đang chuẩn bị đi cổ vũ cho đám Diêu Nguyệt thì cô lại nghe thấy thầy Mã Đông Lập “gào thét” ở hàng trước: “Các em đi trước đi, lát nữa tìm bạn học mang qua cho các em. Thi tốt nhé, cố lên các em!”
Hả? Mang cái gì qua đó cơ?
Thư Điềm cắn một miếng vào cây kẹo mà cô vừa mới bóc vỏ, cô đưa tay khều vào một người bạn cùng lớp đang ngồi trước mình, hỏi: “Này cậu, lão Mã vừa nói gì thế cậu?”
Bạn học đó quay đầu lại, đáp: “Là nước đó, trường sẽ phát cho mỗi lớp một thùng nước khoáng đóng chai để phát cho các “vận động viên”. Nhưng mà lớp chúng ta lại không có ai khiêng nước qua, cho nên bây giờ chuẩn bị tới giờ thi đấu rồi mà nước vẫn chưa được mang tới nữa.”
“À…” Thư Điềm gật đầu, khẽ đáp: “Cảm ơn cậu nhé.”
Lúc đầu cô cũng không để chuyện này ở trong lòng.
Hai mươi phút sau thì nước cũng đã được đưa đến rồi, chắc là khoảng trống ở phía sau cô và Giang Dịch quá to, nên thầy Mã Đông Lập đã chỉ đích danh hai người: “Giang Dịch, Thư Điềm, hai em xuống đây một chuyến đi.”
Sau khi đi xuống.
Mã Đông Lập hỏi trước một câu: “Giang Dịch à, em còn sốt không?”
Giang Dịch: “Hết rồi ạ.”
“Khỏe rồi chứ?”
“Vâng.”
“Vậy thì tốt.” Thầy Mã Đông Lập nói, rồi thầy ấy chỉ về cái thùng đã được dán băng keo và đang nằm trên đất: “Thầy đã xem thử rồi, hai em không tham gia vào hoạt động thi đấu nào cả, cũng không xuất hiện trong danh sách biểu diễn buổi tối. Thầy giao cho hai em một nhiệm vụ.”
“…”
Bỗng nhiên lại có dự cảm chẳng lành.
“Các em thấy rồi đấy, quan hệ của hai em tốt, lại còn là bạn cùng bàn, vẻ ngoài cũng đẹp trai xinh gái nữa.” Mã Đông Lập cười đến nỗi hai mắt nheo lại: “Nhiệm vụ “gửi trao ấm áp” đến vận động viên của chúng ta phải giao cho hai em rồi.”
“Vâng ạ, thưa thầy.”
Thư Điềm nhìn cái thùng trên đất, hai bên thùng có hai tay cầm để xác lên, Giang Dịch không lên tiếng, mà anh chỉ khom lưng xách cái thùng kia lên, rồi anh lại đứng thẳng dậy hất cằm với cô: “Đi thôi.”
“Ồ.”
Đi được một đoạn đường, tiếng la to của Mã Đông Lập ở phía sau lại truyền tới: “Hai em à! Nhớ đưa cho các bạn chạy bộ trước nhé! Các em ấy sắp chạy rồi!”
Thư Điềm không muốn hét lớn như thầy ấy, nên cô bèn quay đầu lại và vẫy tay với thầy mình.
Nơi này cách điểm xuất phát của phần thi chạy một trăm, hai trăm mét không xa lắm, Thư Điềm nhìn Giang Dịch ung dung xách thùng, cô không kìm được mà hỏi anh: “Hai chúng ta như thế này… có được tính là “họa từ trên trời giáng xuống” không anh?”
“…”
Còn chưa đợi Giang Dịch lên tiếng, cô đã sửa lại từ ngữ một chút: “Chính xác mà nói, hình như là họa từ trên trời giáng xuống người anh.”
Dù sao thì cô cũng đâu cần phải làm gì.
Thư Điềm nói xong thì tầm mắt cô di chuyển từ tay đến khuôn mặt anh, lúc cô đang cảm thán góc nghiêng đẹp đẽ dưới ánh nắng mặt trời của anh…
Thì Giang Dịch, vốn dĩ là anh đang nhìn thẳng về trước, nhưng giống như là anh đã phát giác ra được gì đó, anh đột ngột quay sang, thế là hai người họ “mắt đối mắt” với nhau ngay tức thì.
“…”
Hình như có hơi gượng gạo.
Thư Điềm, bị bắt tại trận đang nhìn trộm, chỉ biết há miệng ra và không biết nên nói gì thêm.
Nhưng đầu óc cô lại khá nhanh nhạy, chuyển sang chủ đề khác: “Chẳng phải ban đầu anh… đã nói là không tham gia đại hội thể thao à?”
“…”
“Vậy tại sao về sau anh lại tham gia thế ạ?”
“…” Giang Dịch lại nhìn về phía trước: “Thì bỗng dưng anh muốn tham gia thôi.”
Khi gần đến nơi xuất phát, Giang Dịch bước chậm lại: “Lát nữa em đi đưa cho mọi người đi.”
Thư Điềm gật đầu ngay.
Được thôi, không vấn đề gì cả, cô hiểu mà.
Phong thái của đại ca thì bắt buộc là phải có rồi, đã là đại ca thì sao có thể đi đưa nước cho người ta được chứ? Tất nhiên là không thể rồi.
Sau đó hai giây, Giang Dịch lại giải thích: “Anh không quen bọn họ.”
“…”
Thư Điềm cũng phục anh luôn rồi: “Được thôi.”
Thú thật thì, cho dù anh có quen đi chăng nữa, thì Thư Điềm cũng không muốn một người có “sức uy hiếp mạnh mẽ” như anh đến để tăng thêm gánh nặng tâm lý cho những vận động viên của lớp.
… Hơn nữa, xung quanh còn có nhiều con gái như thế nữa, cô cũng không muốn để Giang Dịch đi qua đó rồi tạo nên một trận xôn xao nhốn nháo.
Không hay cho lắm, không hay cho lắm, cô đi là được rồi.
Rất nhanh sau đó cô đã đưa xong nước cho mọi người bên này, rồi bọn họ lại “tiến quân” đến sân thi đấu điền kinh.
Thư Điềm chưa xem lịch thi của đại hội thể thao, nhưng cô lờ mờ nhớ ra mấy cậu con trai ở trước mắt cô đây đều đăng ký thi điền kinh.
Từ xa đã trông thấy rào bật nhảy cao, Thư Điềm nghe thấy người bên cạnh lên tiếng trước: “Bên này anh quen.”
“… Em cũng quen mà.” Cô nói tiếp: “Để cho em đi là được rồi.”
“…”
“Anh đã khiêng nước suốt cả đường rồi, em đi đưa cho. Vừa hay chúng ta cũng đang chia việc ra để làm mà.” Cô lấy vài chai nước ở trong thùng ra, ngẩng đầu mỉm cười với anh: “Anh đợi em ở đây nhé, để thùng xuống đất là được rồi.”
“Ừ.”
Giang Dịch nhìn Thư Điềm ôm chai nước chạy nhanh đến sân nhảy cao, cô tìm đến chỗ Văn Nhân Nhất, Lưu Nhiên, và cả ba học sinh nam khác nữa. Cô không nói gì quá nhiều, sau khi đưa nước xong thì mỉm cười, rồi sau đó chạy nhanh trở về.
Anh vẫn luôn nhìn về hướng đó, bỗng nhiên có một đám người chặn tầm mắt của anh lại. Trong số đó có mấy người có đeo bảng số trước ngực, hình như là lớp nào đó đang kéo nhau đến đây để chuẩn bị nhảy cao, nhảy xa.
Anh không nghĩ gì quá nhiều, lấy điện thoại từ trong túi ra rồi xem tin nhắn, lựa chọn vào tin nhắn mới để trả lời. Khi anh ngẩng đầu lên thêm một lần nữa…
Đám người kia vẫn chưa đi.
Thư Điềm cũng chưa về.
Đám người kia chặn ở đó, tận mấy phút sau vẫn không nhúc nhích thêm được chút nào.
Hơn nữa, họ toàn là con trai.
Vốn dĩ tâm trạng của Giang Dịch trong sáng nay đang rất tốt, rất rạng rỡ, nhưng giờ đây, tâm trạng tốt đẹp ấy bỗng biến mất chẳng thấy tăm hơi.
Anh nghĩ đến dáng vẻ của Thư Điềm khi cô hỏi anh câu hỏi sáng nay, anh đang khen em xinh đẹp à.
Khuôn mặt của cô gái nhỏ như phát sáng vậy, cô nở một nụ cười nhẹ, lúm đồng tiền lấp ló trông vô cùng đáng yêu.
… Mẹ nó.
Tự dưng trong lòng Giang Dịch xuất hiện một cảm giác manh động, khiến anh chỉ muốn giấu cô đi thôi.
Thư Điềm cũng không biết tại sao trên đường đi về, bỗng có một đám người cao lớn xuất hiện… Hình như họ là học sinh lớp mười một hay lớp mười hai gì đó, cô cũng không biết nữa.
Bởi vì miệng bọn họ cứ liên tục gọi cô là “đàn em”, chắc là vì thấy đồng phục của cô nên mới nhận ra được.
“Đàn em à, đừng như thế mà, để lại phương thức liên lạc thì có sao đâu chứ?”
“Đúng đó, không mang điện thoại theo thì thôi, nhưng chẳng lẽ em còn không nhớ số điện thoại của mình là gì à?”
Thư Điềm muốn đi đường vòng mà lại đi vòng không được, cô thấy vô cùng bực bội. Lúc cô đang định chỉ về phía sau mấy người bọn họ và nói “Trên tôi có người, đại ca tôi ở chỗ đó đấy, các anh không muốn bị đánh chết thì mau cút đi đi”.
“Không nhớ.”
Hả?
Thư Điềm tìm kiếm nơi phát ra giọng nói.
Đại ca trên cô đã đến rồi.
Trên tay đại ca không còn là cái thùng kia nữa, bước anh đi như mang theo một luồng gió. Đại ca như “khoác lên” mình cả một quầng sáng sáng chói mà đi về phía cô, khắp người anh như được viết đầy các từ ngữ như là “đẹp trai”, “vô địch”, “sức quyến rũ cao ngút trời”…
Chậc… Chỉ là, sắc mặt của đại ca không được tốt cho lắm.
Thư Điềm đang cảm thán trong lòng, rồi bỗng nhiên cô để ý đến cái áo khoác đồng phục mà anh đang cầm trong tay, anh chỉ còn đang mặc một chiếc áo thun đen thuần, không họa tiết gì trên người.
Giang đại ca vòng ra phía sau đám người này, đi tới bên cạnh cô, anh lại bày ra một tư thế quen thuộc đến lạ…
Một cánh tay của anh khoác hẳn lên vai cô.
Sau đó, Thư Điềm trông thấy vẻ mặt của người trước mắt cô – cũng là người ban nãy đã đòi Wechat một cách hung dữ nhất – bỗng trở nên ỉu xìu, giọng nói cũng nhỏ đi chừng tám độ: “… Giang Dịch?”
Giang Dịch: “Ừ.”
Lời mở đầu quen thuộc đến lạ.
Thư Điềm phục họ thật rồi.
Trong số mấy tên theo “chủ nghĩa côn đồ” này, còn có ai không biết đến “tên tuổi” của anh không? Còn hay không?
Từ anh Hổ có chức vị cao lúc ban đầu, sau đó là đến anh Kê, và bây giờ thì còn có cả đám người này nữa.
Giang đại ca chỉ mới có mười bảy tuổi thôi mà, đúng chứ? Rốt cuộc là sao anh lại có thể gây dựng nên một “giang sơn” kiên cố mà có vọng trọng như thế vậy nhỉ???
“Bọn tôi chỉ muốn làm quen thôi.” Đám người nhát gan đó nói.
“Đàn em này…” Đồ nhát gan ỉu xìu sớm nhất kia co ro lại và hỏi: “Bạn gái của cậu à?”
Thư Điềm lặng lẽ trợn mắt lên.
Cô còn tưởng rằng mình sẽ nghe thấy câu “Không phải, nhưng mà em ấy là em gái tôi” cơ chứ.
Cô thở dài, nghiêng đầu sang nhìn góc nghiêng của Giang Dịch.
“Mày biết rồi đấy.” Giang Dịch cong môi cười như không cười, giọng nói trầm thấp của anh truyền đến từ một nơi cao cao nào đó nằm bên phải của cô: “Vậy còn không mau cút đi đi.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]