Khi Giang Dịch mở mắt ra, đầu anh đau như búa bổ.
Đã rất lâu, rất rất lâu rồi, có lẽ là từ lúc anh còn học cấp hai cho đến bây giờ, anh chưa trải qua cơn đau nào đau như thế này.
Hôm qua…
Hình như là, ban đầu, vì muốn đợi Thư Điềm, nên sau khi tan học, anh đã không về, mà anh đã đến phòng học xem họ luyện tập.
Văn Nhân Nhất cũng đi theo để hóng hớt.
Lúc hai người đến nơi, họ đã bắt đầu luyện tập, Văn Nhân Nhất thì nghịch điện thoại ở hành lang bên ngoài phòng học, còn anh thì tựa vào mép cửa sau và nhìn vào trong qua cửa sổ.
Thật ra lúc mới bắt đầu vẫn còn ổn, nhưng sau đó thì động tác của một số người trông có vẻ hơi ngốc nghếch. Tuy vậy, Giang Dịch nhớ là tiết mục văn nghệ năm ngoái trông cũng ngốc nghếch giống như thế, thế nên, cũng khá là hợp lý.
Có lẽ Thư Điềm là người diễn tốt nhất trong số đó.
Anh thấy cô gái nhỏ cầm chiếc gương vỡ soi tới soi lui, vẻ mặt và phong thái của cô khác hoàn toàn so với mọi ngày. Cô diễn theo lối khoa trương, vẻ đắc ý của vị Hoàng hậu phản diện và sự hận thù trong bà ta được cô thể hiện ra hết sức sinh động.
Trái ngược hoàn toàn so với cô Công chúa Bạch Tuyết mặt đơ như khúc gỗ kia.
Lúc đầu Giang Dịch đang xem hết sức say sưa.
Thì bỗng nhiên, có một nam sinh xuất hiện bên cạnh Thư Điềm, trên trán có dán
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-gai-toi-ngot-nhat-tren-doi/3495932/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.