Ánh sáng vốn đang chiếu sáng chợt biến mất, bỗng dưng cả không gian rơi vào bóng tối, Thư Điềm giật nảy mình. Cô lùi về sau theo bản năng, còn chưa lùi được nửa bước thì đã đụng vào tường.
Không đau, chỉ là, cô thấy hơi lạnh.
Có lẽ là động tác này của cô đã bị phát hiện, hoặc là do lưng cô chạm vào tường và đã phát ra một âm thanh trầm thấp.
Nên, ngay giây sau, cánh tay của Thư Điềm bị kéo lấy, cảm giác này rất quen thuộc.
Bàn tay này… vừa mới để trên cằm của cô.
“Em có sao không?”
Giọng nói của anh vang lên trong bóng đêm.
Một thoáng vừa qua, bỗng dưng Thư Điềm chỉ muốn mở đèn lên ngay lập tức, bởi vì anh bị quáng gà… Rồi sau đó cô mới nhớ ra rằng… Lâm Dĩ An đã từng nói chuyện này với cô rồi mà.
Không những là không bị quáng gà, mà thị lực của người ta còn giống như là tia X-quang có thể nhìn thấu vạn vật trong đêm nữa kìa.
Thế là, giờ đây, khi mà đôi mắt của một người bình thường như cô đây vẫn chưa thể thích ứng được với bóng đêm. Thì, trong hoàn cảnh trước mắt vẫn còn tối đen như mực, Giang đại ca đã vươn tay ra tóm lấy cánh tay cô một cách vô cùng chuẩn xác.
Có lẽ thị lực giống như tia X-quang có thể nhìn thấu vạn vật của anh đã được “khởi động” rồi.
Thật là lợi hại quá đi mất.
“Không sao, không sao.” Thư Điềm giậm chân mấy cái: “Em chỉ chưa phản ứng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-gai-toi-ngot-nhat-tren-doi/3488840/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.