Được đạo diễn Mã đồng ý, Tống Lâm lại bắt đầu “Trước kia có một ngọn núi, trong núi có một ngôi chùa, trong chùa có một con ma”. 
Mọi ngày, khi nghe Tống Lâm chỉnh đốn lại kỷ luật thì thấy giọng của cậu ấy cũng không lớn lắm, cậu ấy chỉ cười nói tượng trưng vài ba tiếng “Các bạn về chỗ ngồi hết đi, vào học rồi”, sau đó thì lại lặng lẽ đi xuống khỏi bục giảng. 
Nói tóm lại thì, cái con người này không hổ danh là trợ thủ nhỏ đắc lực được Mã Đông Lập chọn ra, cũng giống thầy ấy như một khuôn đúc ra vậy, cách quản lý không khác gì so với thầy ấy cả. 
Giọng nói không nhanh không chậm của Tống Lâm truyền vào tai, kết hợp với bầu không khí u ám, lạnh lẽo trong rừng núi này, không ngờ là nó đã trở nên vô cùng khí thế. 
Mà Thư Điềm thì lại không nghe được lấy một chữ nào. 
Được không? 
Được? 
… Không? 
Câu nói này giống như là âm thanh được vọng lại vậy, cứ vang tới vang lui, vang tới vang lui bên tai cô, quanh quẩn ở trong đầu, hiệu quả giống như là loa phát thanh. 
Thư Điềm đã lớn đến chừng này rồi, ngoại trừ khoảng thời gian mà cô chẳng thể nhớ nổi khi học ở nhà trẻ ra, lại ngoại trừ thêm những người lớn trong nhà ra, thì người khác giới mà cô từng nắm tay, chắc chỉ có mỗi mình Giang Dịch thôi. 
Hóa ra tay của con trai lại mang đến cảm giác như thế này. 
Mặc dù lòng bàn tay của anh 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-gai-toi-ngot-nhat-tren-doi/3482729/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.