Trong căn phòng, ánh sáng ấm áp xuyên qua chao đèn, chiếu lên người thiếu niên đang tuỳ ý đứng nơi đó, đôi mắt đen láy tràn ngập khát vọng với tri thức.
Ban đầu, lúc nghe thấy giọng điệu của Giang Dịch, Giang Ngôn nghĩ, chắc hẳn đí là một bài kiểm tra đọc hiểu hoặc một đề văn khó nhằn nào đó mà anh không biết làm, mặc dù anh ấy hơi ngạc nhiên khi thấy Giang Dịch bắt đầu giải đề, nhưng dù sao thì, đó cũng là một điều tốt mà.
Kết quả là không phải.
Hai câu này… Tất nhiên là anh ấy hiểu nó có nghĩa là gì.
Giang Ngôn nhìn tờ giấy trong tay, bị giục một lần rồi nhưng anh ấy vẫn chưa mở miệng.
Đầu tiên, đây không thể là do Giang Dịch viết ra được.
Thậm chí là, anh còn chẳng hiểu nó có nghĩa là gì nữa mà.
Cho nên, chắc chắn là có ai đó đã viết nó cho anh.
… Là ai viết nhỉ?
Giang Ngôn xoay người, đi đến bên giường rồi ngồi xuống mép giường, Giang Dịch cũng đi đến đó rồi đứng bên cạnh anh ấy.
Có vài suy nghĩ lướt qua trong đầu Giang Ngôn, anh ấy tự hỏi, không biết mình nên hỏi trực tiếp hay dùng cách vòng vo, sau mấy giây, anh ấy từ bỏ cách thứ hai, trực tiếp hỏi em trai mình: “Đây… là do người khác nói với em hả?”
“…”
Nhân vật trong trò chơi nói với anh, cũng coi như là đúng nhỉ?
Giang Dịch gật gật đầu: “Vâng.”
Bấy giờ, tâm tình Giang Ngôn chợt trở nên phức tạp.
Anh ấy hơi thắc mắc, không biết tại sao Giang Dịch lại không lên mạng tra mà lại mang nó qua hỏi anh ấy.
“Trước tiên thì nói về câu thứ hai đi…” Giang Ngôn sờ sờ sống mũi: “… Cảng Murmansk là cảng của Nga ở Bắc Băng Dương. Nó nằm ở Bắc Băng Dương nhưng quanh năm không đóng băng vì có dòng biển ấm của Bắc Đại Tây Dương chảy ngang qua.”
“Về dòng biển ấm Bắc Đại Tây Dương… Em cứ hiểu nó giống như một luồng khí ấm đi qua khu vực này.”
“Cho nên…” Giang Dịch chậm rãi hỏi: “Ý nghĩa của câu này là…”
Cậu là hơi ấm của tôi? Cậu sưởi ấm cho tôi?
Nói thẳng ra thì nghe hơi kỳ lạ, sau khi thấy Giang Dịch hiểu rồi thì anh ấy gật gật đầu: “Em hiểu rồi, vậy còn câu đầu tiên?”
Anh đang đứng, Giang Ngôn đang ngồi, vì thế, nhìn từ trên xuống dưới, anh có thể thấy được cả những biểu cảm rất nhỏ trên mặt đối phương.
Giang Dịch thấy Giang Ngôn cau mày, miệng hết mở rồi lại đóng, gấp tờ giấy trắng làm đôi, ngẩng đầu nhìn anh: “Câu này có hơi kỳ quặc, anh cũng không chắc chắn nữa.”
“Độ PH biểu thị độ chua, nhỏ hơn bảy được coi là có tính axit, cũng có nghĩa là…” Giang Ngôn ngước mắt, khoé môi mang theo ý cười: “Sau khi gặp cậu, bắt đầu có tính axit, anh đoán… có nghĩa là bắt đầu biết ghen nhỉ?”
Sau khi Giang Ngôn giải thích xong hết, căn phòng bỗng rơi vào một tĩnh lặng đến lạ.
Không khí giữa hai người chợt trở nên ngượng ngùng.
“…”
Giang Dịch thầm trợn trắng mắt.
Cái cậu Từ Tức gì gì đó, vòng vo thế cơ à?
Không phải chỉ là một lời tỏ tình thôi à, có cần hoa hoè hoa sói như thế không??
“Cái này là… thư tình…” Không thể im lặng mãi, mặc dù không bị hỏi, nhưng Giang Dịch vẫn tìm một lí do hợp tình hợp lý: “Là trước lúc tan học hôm nay có người đưa cho em, em mở ra đọc thấy không hiểu nên mới hỏi anh.”
“…”
Giang Ngôn dừng lại một chút, không nói gì nữa, anh ấy chỉ ngước mắt lên cười cười: “Ừ… Được rồi.”
Anh ấy mặc đồ trắng, làn da cũng trắng, lúc cười lên thì đôi mắt hơi cong cong, âm thanh trầm ấm, cảm giác này khiến người ta khó lòng mà nói ra thành lời, chỉ với mấy chữ ngắn gọn ấy, khoảnh khắc ngượng ngùng ban nãy đã biến đi mất.
Giang Dịch thở phào một hơi.
Thật ra anh biết là Giang Ngôn sẽ không hỏi quá nhiều, từ nhỏ đến lớn, Giang Ngôn, với tư cách là anh trai, luôn đối xử với anh rất rất tốt, nhưng luôn ở mức có chừng mực.
Ánh mắt Giang Dịch đảo qua chiếc bàn trong phòng, trên mặt bàn đang bày một đống sách vở, anh thuận miệng hỏi: “Anh, anh đang làm bài tập à?”
Lần này Giang Ngôn lại trầm mặc tầm năm, sáu giây, sau đó anh ấy mới nói: “Không, anh đang giúp người khác chỉnh lại bài vở.”
“Ai?”
“… Bạn cùng bàn.”
Giang Dịch không biết bạn cùng bàn của anh ấy là ai, vì cũng không học cùng lớp nên anh không định hỏi, chỉ gật đầu: “À.”
Bạn cùng bàn… chắc cũng là vì sắp đến kỳ thi tháng rồi.
Có người như Giang Ngôn làm bạn cùng bàn cũng là một loại may mắn.
Nghe xong câu này, Giang Dịch bỗng nghĩ đến lúc chiều, khi mà cô gái nhỏ ở trong phòng giảng bài cho anh.
Cũng là bạn cùng bàn.
Anh không nhịn được cụp mắt khẽ cười.
…
Thư Điềm cảm thấy hiệu quả của buổi ôn bài hôm trước cũng không tệ, vậy nên, buổi tối cô lại hỏi Giang Dịch cuối tuần có muốn tiếp tục không.
Giang đại ca – như thể là đã đổi tính đổi nết, yêu thích học tập – đương nhiên là đã đồng ý rồi.
Thế là hai giờ chiều hôm sau, cùng thời gian đó, Thư Điềm lại đến phòng Giang Dịch. Cô nhìn mái tóc vẫn còn hơi hơi ướt của anh, trên người anh toả ra một hương thơm nhẹ nhàng sau khi tắm, sau khi trầm mặc mất mấy giây, thực sự là cô nhịn không nổi nữa: “Anh Giang Dịch, vì sao hai ngày liền anh đều tắm rửa vào giờ này vậy?”
“…”
Thật ra là vì anh vừa mới thức dậy, anh có thói quen ngủ dậy là tắm.
Nhưng không thể nói vậy được đâu đúng không?
Giang Dịch đang lấy bút, góc mặt hướng về phía cô, mà bây giờ động tác của anh hơi khựng lại, rồi anh quay đầu lại mà nói: “Vì anh quen tắm vào buổi trưa một lần, buổi tối một lần.”
Thư Điềm: “…”
Thư Điềm – thân là một người sẽ không đi tắm cho đến giây phút cuối cùng trước khi lên giường – thấy mình không xứng để hỏi anh vấn đề này nữa.
Có gì đáng tò mò đâu chứ!
Còn không phải vì người ta thích sạch sẽ à!!
Cô mở sách Vật lý ra và ngồi xuống như không có gì, gật đầu: “Vậy chúng ta bắt đầu thôi.”
Đã sắp đến cuối tháng Chín rồi, nhiệt độ ngoài trời ở thành phố S vẫn còn rất cao, điều hòa trong nhà bật đến hai mươi bốn độ, ánh nắng chiếu từ cửa sổ vào khiến ấm áp mà chẳng nóng bức gì cả.
Ban đầu Giang Dịch vẫn còn có thể tập trung vào những dòng chữ và ký hiệu trong sách Vật lý, giọng Thư Điềm rất hay, anh buộc mình phải cố gắng phân biệt xem cô đang nói cái gì, sau đó thì anh lại dùng những lời nói đó để lý giải các chữ và ký hiệu kia.
Nói thật, khối lượng bài vở rất lớn.
Giang Dịch là một học sinh kém, bàn về kỹ thuật mất tập trung thì cứ phải gọi là tuyệt vời.
Anh cũng không biết mình đã chăm chú nghe được bao lâu rồi, nhìn khoé môi Thư Điềm hơi nhếch lên khi nói, anh cứ nhìn đến mất tập trung.
Giang Dịch nghĩ đến những câu tỏ tình mà anh đã mở khoá tối qua. Giang Ngôn vừa nhìn thôi là đã hiểu, có lẽ là Thư Điềm cũng vậy.
Anh không chỉ không biết, cũng không thích kiểu đó, nhưng nhìn bình luận trên thẻ tỏ tình đó, hình như là mấy bạn nữ đó đều phát cuồng lên vì nó… Chẳng qua là, họ cũng phát cuồng lên như thế khi thấy mấy tấm thẻ khác.
Cho nên…
Thư Điềm sẽ thích kiểu đó… thật ư?
Hay là để mở hết mấy thẻ khác một lượt, xem những người khác thế nào xem sao?
Đã suy nghĩ cả một lúc lâu rồi mà vẫn không có kết quả gì, có lẽ là đã tiêu tốn quá nhiều sức lực và tâm trí, cộng thêm tối qua ngủ không ngon, anh càng lúc càng buồn ngủ.
Cảm giác mới lạ khi lần đầu nghe Thư Điềm giảng bài đã qua, cuối cùng Giang Dịch cũng không kiềm chế được nữa, cứ thế, mí mắt anh từ từ khép lại.
…
Giảng được khoảng nửa tiếng, cũng không biết là do giọng cô nhẹ nhàng, mềm mại quá hay vì lý do gì khác.
Học sinh Giang – người đang được phụ đạo một kèm một cùng với cô giáo Thư, đã trắng trợn ngủ gật giữa ban ngày ban mặt như thế.
Bình thường thì giờ này là giờ nghỉ trưa, thật ra, sau khi ăn trưa xong không lâu, lúc đến đây, cô cũng thấy hơi buồn ngủ, nhưng có lẽ vì cô nói liên tục nên cũng không buồn ngủ nhiều như anh.
Thư Điềm bỏ bút xuống, quay đầu nhìn qua.
Giang Dịch đang ngủ, một tay anh chống lên mặt.
Trước lúc ngủ, anh vẫn còn đang duy trì tư thế nghe giảng, cả gương mặt hướng về phía sách và cô.
Mái tóc ban nãy vẫn còn hơi ẩm ướt mà bây giờ đã khô hết rồi, đỉnh đầu hơi phồng lên, Thư Điềm chợt nhớ đến lần trước, khi cô chạm vào tóc anh, sợi tóc của anh mang đến xúc cảm rất mềm mại.
Gương mặt thiếu niên rất gầy, cằm hơi nhọn, khi anh nhắm mắt, đôi mắt anh càng hẹp dài hơn, lông mi dài phủ bóng dưới đôi mắt.
Căn phòng chìm trong thinh lặng.
Họ cùng xem một cuốn sách, khoảng cách giữa hai người rất gần.
Gần đến nỗi Thư Điềm có thể ngửi thấy mùi thơm trên người anh, thoang thoảng mùi hoa cỏ và trái cây, rất dễ ngửi.
Gần đến nỗi, thậm chí là Thư Điềm còn nghe thấy tiếng thở hắt ra rất nhẹ của anh, tiết tấu đều đều vì anh đang ngủ.
Gần đến nỗi… khi đối mặt với gương mặt anh ở một khoảng cách gần như thế này, tim cô bắt đầu đập nhanh hơn, loạn hơn.
Thư Điềm nhìn một lúc, đợi đến khi bản thân cô đã hoàn hồn lại, thì trên tay đã cầm điện thoại, mở ứng dụng chụp hình, ống kính của điện thoại đang hướng về phía khuôn mặt đẹp trai bên cạnh mất rồi.
Trong vô thức, ngón tay cô đã bấm vào nút tròn nằm ở giữa màn hình.
“…”
Hả?
Mày đang làm cái gì thế hả Thư Điềm??
Sao lại đi chụp ảnh người ta thế hả???
Thư Điềm nhìn bức ảnh trên màn hình mà không thể nói nên lời. Ảnh chụp rất đẹp, làn da của anh vốn đã đẹp lắm rồi, nhưng sau khi “đi qua” ống kính điện thoại di động, trông nó mềm mại như đang ngậm nước vậy.
Nhưng, cô thấy hành động này không hay cho lắm, cô muốn xoá nó đi.
Sau đó… ngón tay tự động di đến chỗ “Lưu vào album”.
“…”
Cô thực sự không biết mình đang làm gì nữa.
Điện thoại đang ở chế độ im lặng, khi chụp ảnh sẽ không có âm thanh gì vang lên cả, mà Giang Dịch cũng chưa tỉnh lại… Không có ai biết cả.
Thế thì lưu lại luôn đi, chỉ là một bức ảnh thôi mà.
Đã ngồi cùng bàn với ngau cả một tháng nay rồi, chụp cảnh bạn cùng bàn ngủ thôi mà, có quá đáng gì đâu đúng không?
Không quá đáng đâu nhỉ, là lòng yêu cái đẹp ấy mà, ai mà chẳng có.
Hơn nữa, đây còn là anh trai trúc mã của cô nữa đó.
Không quá đáng, không quá đáng đâu.
Đã qua một chuỗi hành động như thế, ấy vậy mà người bị chụp vẫn chẳng thay đổi gì cả, gương mặt vẫn rất trắng trẻo, thần thái tự tại, vẫn ngủ ngon lành.
Mà cô thì… mặt đỏ tim đập thì thôi không nói, mà cô còn thấy mình như đã làm sai chuyện gì đó.
Thư Điềm cảm thấy thế này không ổn, cô quyết định sẽ làm gì đó để dời sự chú ý của mình đi.
Cô lại mở khoá điện thoại lên, vào diễn đàn trường, muốn xem vài bài đăng. Cũng chẳng phải là chơi trò chơi đâu mà, chỉ cần chờ anh tỉnh dậy nữa thôi là họ có thể học với nhau luôn.
Thư Điềm có thói quen theo dõi các bài đăng, cô vào mục yêu thích, muốn xem các bài đã lưu, vừa lướt từ trên xuống…
[# Sốc! Giang đại ca mặc đồng phục cơ á? Không sai, chính là Giang Dịch đại ca! #]
[# Báo! Lớp chúng tôi có một nam sinh họ Giang siêu đẹp trai, khi cười lên thì trông cực kỳ đẹp, trông cũng giống như là Giang Dịch vậy á, tôi có một suy nghĩ hết sức táo bạo… #]
[# Gần đây đọc hơi nhiều tiểu thuyết, trí tưởng tượng cũng phong phú hơn hẳn, dùng lý trí mà thảo luận đi nào, các cậu nói xem, Giang Dịch có phải là kiểu người giả vờ học không giỏi nhưng thật ra là học rất giỏi không? #]
[# Từ khi Giang Dịch lên cấp ba, có ngày nào mà mấy bài viết có liên quan đến Giang Dịch không được xuất hiện ngay trên trang đầu không? Không nhé:) #]
“…”
Cô chỉ toàn lưu lại mấy bài viết như thế này thôi á?
Chỉ toàn là mấy bài có liên quan đến Giang Dịch thôi ư?!
Nửa tháng nay cô không xem gì khác hay sao?!?!
Thư Điềm lại nhìn sang Giang đại ca đang hoá thân thành “người đẹp ngủ trong rừng”, lặng lẽ ngủ say bên cạnh cô.
Cô khoanh tay đặt lên bàn, vùi đầu vào tay, nằm bò ra bàn mà thở ra một hơi thật dài m.
… Chuyện gì đang xảy ra vậy?
…
Thứ Hai, khi quay lại trường, đến cả những vị giáo viên nhẹ nhàng nhất, hiền lành nhất, mà tiết nào cũng như muốn dùng loa hét vào tai họ bảy chữ: Sắp thi tháng rồi, học hành đi!
Mã Đông Lập, với tư cách là chủ nhiệm lớp, không tạo cho họ quá nhiều áp lực, mà ngược lại, thầy dùng cuộc sống tươi đẹp trong tương lai để “mê hoặc” bọn họ.
“Các em à, hãy nghĩ thử mà xem, sau kỳ thi tháng này chính là một kỳ nghỉ dài trong tháng Mười, còn cả những chuyến đi do trường chúng ta tổ chức nữa chứ, ra ngoài dã ngoại này, chỉ nghĩ thôi mà đã thấy tươi đẹp biết bao rồi…”
“Còn có cả đại hội thể thao nữa chứ, sau khi kỳ nghỉ kết thúc là nó sẽ được bắt đầu, thầy đã tính toán giúp cho các em rồi, kỳ thi tháng này mà các em thi tốt thì các em sẽ được vui chơi cả nửa tháng!”
“Nhưng nếu thi không tốt thì… các em tự nghĩ đi nhé.”
…
Những lời mà Mã Đông Lập vừa nói có tính gây kích động vô cùng mạnh mẽ, vừa chỉ ra được điểm tốt, mà lại vừa nói lấp lửng, để lại những khoảng trống cho họ tự suy ngẫm, đúng là không hổ danh giáo viên Ngữ văn mà.
Bầu không khí do các thầy cô hợp lực tạo ra đó vẫn khá thành công, cũng trong ngày thứ Hai đó, đầu tiết học môn nào cũng có người tới chỗ Thư Điềm để hỏi bài, ngoài việc đi vệ sinh và ngủ ra, thì việc của cô đều là giảng bài cho các bạn.
Kết quả là, sang ngày hôm sau, người nào đó – cái người mà tiết nào cũng ngủ, bỗng dưng có tinh thần học tập vô cùng cháy bỏng, từ đó trở đi, thời gian trong lớp của cô chỉ còn có thể dành cho mỗi mình Giang Dịch thôi.
Đôi khi, những vấn đề mà anh hỏi có vẻ rất kỳ quặc, nếu không đơn giản thì sẽ là cực kỳ đơn giản.
Mà, lúc cô giảng bài, rõ ràng là anh phải căng mắt ra thì mới nghe thấy được.
Thư Điềm nghi ngờ, hỏi anh rằng, anh buồn ngủ như vậy thì tại sao không ngủ bù đi.
Giang Dịch nói là sắp đến kỳ thi tháng rồi, anh phải học tập.
Bấy giờ Thư Điềm cũng không nói được gì cả.
Cô chưa từng thấy có người nào nói muốn học hành mà ngày nào đến lớp cũng ngủ – ngủ đến nỗi không biết trời trăng mây đất, giữa các tiết mới miễn cưỡng gượng dậy được tầm mười phút.
Quá đỉnh, quả nhiên là đại ca thì sẽ không giống với người bình thường mà.
Sơ đồ chỗ ngồi thi tháng được phát vào buổi sáng hôm thi, phòng thi được xếp theo thành tích lần trước.
Giang Dịch và Văn Nhân Nhất được mặc định là sẽ xếp cuối lớp vì học lại, do vậy, hai người không chỉ thi cùng hòng, mà cuối cùng hai người còn ngồi cạnh nhau nữa.
Sau khi Mã Đông Lập giải thích về lịch thi trong mấy ngày này và thời gian tự học trên lớp, mọi người đều chuẩn bị rời khỏi lớp và đi sang phòng thi của mình.
Thư Điềm đứng dậy, Giang Dịch đi ra khỏi chỗ ngồi của mình, cô đang chuẩn bị chào anh rồi đi, nhưng bỗng nhiên vai của cô bị người ta vỗ nhẹ vào một cái.
Thư Điềm quay đầu lại, cô thấy Văn Nhân Nhất đang cười hỏi mình: “Bạn học Thư Điềm, mang điện thoại theo chưa?”
“Mang rồi.”
“Anh muốn hỏi em là em có thể viết đáp án trắc nghiệm vào giấy vệ sinh, sau đó xin đi vệ sinh trong lúc thi rồi đưa cho hai đứa bọn anh… Á!!!”
Thư Điềm học tốt, nhưng cô cũng có quen không ít người học kém, cô cũng đã quen với mấy chuyện này ngay từ hồi còn học cấp hai, nếu giám thị không gắt lắm thì có thể làm thế được.
Cô đang định gật đầu, thì giọng nói của Văn Nhân Nhất bỗng ngưng bặt lại.
Không biết Giang Dịch đã ở đằng sau cậu ta từ bao giờ, anh cao hơn Văn Nhân Nhất một chút, bằng một cách dễ dàng và chuẩn xác, “bụp” một tiếng, bàn tay anh đã bịt miệng Văn Nhân Nhất lại được rồi.
Anh gật gật đầu với cô: “Anh đi đây.”
Sau đó dùng tư thế đó… mà lôi Văn Nhân Nhất ra khỏi lớp.
Văn Nhân Nhất sắp tức đến chết luôn rồi, dù cậu ta có làm cách nào đi chăng nữa, thì cũng không thể thoát ra khỏi cái tay của đại ca mình được, thấy đáp án đang càng lúc càng cách xa mình, cậu ta đau lòng nói: “Cậu hu hu hu hu! Hu hu hu!”
Có phải là cậu chưa chép bài bao giờ đâu!
Giả vờ giỏi thật đấy!!!
Kéo được người xuống tầng rồi thì Giang Dịch mới buông tay ra.
Văn Nhân Nhất vừa được giải thoát, thì “mở đài” ngay, tuôn ra một tràng: “Anh Dịch, cậu bình tĩnh đi, tôi biết là cậu đang cố gắng để trở thành một học sinh giỏi, tôi hiểu chứ, mấy phương pháp mà cậu từng làm trước đây á, tôi đã thấy hết rồi.” Văn Nhân Nhất cảm thấy bản thân nói thế rất hợp tình hợp lý, nếu cậu ta là Giang Dịch, thì cậu ta đã bị “chinh phục” bởi mấy câu nói này từ lâu lắm rồi: “Vậy, nếu không gian lận tí nào, thì cậu định làm thế nào?”
“Cậu giỏi đến đâu mà cậu còn không tự hiểu lấy được nữa hả? Cậu muốn tự làm bài á? Làm được mấy điểm??” Chuyện lớn có liên quan đến thành tích nên Văn Nhân Nhất có sao nói vậy, cũng không sợ bị đánh.
“…”
“Điểm kém thì điểm kém…”Giang Dịch trầm mặc một lúc: “… Nhưng gian lận là không tốt.”
Văn Nhân Nhất: “…”
Haiz, bây giờ cậu biết là nó không tốt rồi đó hả?
Thế thì tại sao trước kia cậu vẫn làm??
Có vẻ như là đại ca đã hạ quyết tâm thật rồi. Hành lang đều là học sinh đang chuẩn bị đi thi, ngẫu nhiên sẽ có vài ba nữ sinh đi ngang qua, họ thấy Giang Dịch thì sẽ đều sững sờ một lúc rồi mới đi – vừa đi vừa ngoảnh đầu nhìn lại.
Văn Nhân Nhất chưa nghĩ xong nên trả lời thế nào đã nghe đại ca mình nói: “Từ lần thi này trở đi, tôi sẽ tự làm bài.”
Từ trước đên giờ, Giang Dịch vẫn luôn là một người rất nổi bật trong đám đông. Nhưng giờ đây, anh sáng trên người anh chói chang đến mức Văn Nhân Nhất sắp mù đến nơi luôn rồi.
Ban đầu Văn Nhân Nhất còn muốn giãy giụa thêm lần cuối, nhưng còn chưa kịp mở miệng ra, thì…
“Tôi không chép bài, cũng không giúp người khác.” Ánh mắt của Giang Dịch trông rất chính trực, anh nghiêm túc nói: “Lần này cậu tự làm bài tiếng Anh đi.”
Nói xong, anh nhấc chân lên mà bước đi, đến cả đồng phục mà cũng không thể che giấu được khí chất mạnh mẽ, phóng khoáng ấy.
Văn Nhân Nhất ngây ra tại chỗ cả một hồi lâu: “…”
… Hả?
Cái quái gì thế?
Thế này có nghĩa là, Giang đại ca thích một học sinh giỏi, vì cô bé học sinh giỏi đó mà “cải tà quy chính”, còn cậu ta thì, đến cả một trăm điểm tiếng Anh cuối cùng cũng không còn nữa rồi sao???
——————
Tác giả có điều muốn nói:
Giang – hôm nay dựa vào sắc đẹp mê hoặc người ta, người đẹp ngủ trong rừng, tiểu yêu tinh – Dịch!!!
(*/ω\*)
… Giang Dịch, một học sinh cấp ba vô cùng có nguyên tắc, vì tình yêu mà cai thuốc lá, không chép bài, không gian lận, lên lớp ra sức mà ngủ rồi khi về nhà thì ra sức mà học, vô cùng xuất sắc.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]