Càng ngày càng có nhiều người về lại phòng học sau tiết Thể dục, mấy bạn nam thì choàng vai bá cổ nói chuyện rất to, một đám người vừa bước vào thì cả lớp học cũng trở nên ồn ào hơn hẳn. 
Nhưng những giọng nói này như đã bị che phủ bởi một lớp màn gì đó, nghe như cách họ rất xa. 
Khoảnh khắc Thư Điềm hỏi anh câu hỏi đó. 
Giang Dịch như đã bị chọc trúng tâm sự ngổn ngang trong lòng, nó như ngừng đập trong một thoáng, rồi lại đập rất nhanh… Đáp án ở ngay trong cổ họng anh thôi, nó đang rất sống động, rất muốn được “thoát ra”. 
Năm năm trước, thậm chí là còn sớm hơn thế nữa, anh đã biết đáp án là gì rồi. 
Dù sao thì câu hỏi này cũng có tính riêng tư khá cao, Thư Điềm còn đang đứng rất gần anh, anh có thể thấy rõ hàng lông mi dài cong vυ"t của thiếu nữ, trong con ngươi đen láy phản chiếu lại phiên bản thu nhỏ của anh. 
Trong nháy mắt ấy, bên tai anh như đang phát lại câu hỏi ban nãy của cô thêm một lần nữa: “Mẹ mình bảo anh ấy thật lòng coi mình như là em gái!…” 
“…” 
Nhịp đập trái tim của Giang Dịch trở lại bình thường ngay tức thì. 
Anh mở miệng, đang định nói “không có”, thì cô gái đang mở to mắt, rửa tai lắng nghe ở trước mặt anh bỗng giật người về phía sau… Đột nhiên khoảng cách giữa hai người cũng được kéo dài ra. 
“Thư Điềm Điềm [*], đi thôi, đi vệ sinh với mình đi!” 
[*] Nữ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-gai-toi-ngot-nhat-tren-doi/3455789/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.