Hai bên cạnh bàn trong lớp đều có móc treo, mỗi bên một cái, bình thường thì cái bên ngoài được dùng để treo cặp sách, cái bên trong để treo túi đựng rác, vị trí vừa đẹp, không bị vướng víu gì cả. 
Chiều ngày đầu tiên, sau hôm khai giảng, Thư Điềm đã mang một cái túi sạch từ nhà theo, rồi cô treo vào giữa bàn hai người, nhưng, đã qua mấy hôm rồi mà trong cái túi đựng rác đó cũng chỉ có một tờ giấy viết sai do cô vứt đi mà thôi. 
Thư Điềm nói xong thì ném vỏ kẹo vào trong túi. 
Còn người bạn cùng bàn của cô thì lại im lặng từ đầu tới cuối, Thư Điềm còn tưởng là anh sẽ không đáp lại mình, nhưng lúc cô quay đầu lại, cô phát hiện ra là anh vẫn giữ nguyên tư thế như trước, vẫn hoàn toàn bất động. 
Đôi mắt hoa đào của anh mở to ra vì quá đỗi kinh ngạc, khuôn cằm sắc nét rõ ràng, que kẹo mυ"ŧ trắng nhô ra khỏi miệng, anh cứ nhìn chằm chằm cô như thế. 
Bên má trái còn có một vết hằn do quần áo đè lên lúc ngủ, bây giờ thì nơi đó đã hơi hơi đỏ lên. 
Không hiểu sao… trông anh khá là đáng yêu. 
Những suy nghĩ bất chợt xuất hiện trong đầu… bị cô xua đi ngay. 
Đáng yêu cái gì cơ chứ! 
Từ này mà cũng có thể dùng trên người Giang đại ca cơ à? 
Thư Điềm gạt bỏ suy nghĩ đầy vô lý trong đầu mình, hỏi lại anh: “Thế nào, anh thấy ngon không?” 
“…” 
Thật ra là Giang 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-gai-toi-ngot-nhat-tren-doi/3455787/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.