Viên kẹo thứ tám 
Tiết học mà Giang Dịch đang học có lẽ là tiết học khó chịu nhất trong suốt bao nhiêu năm đi học của anh. Suốt bốn mươi lăm phút đồng hồ không ngủ, cũng không bấm điện thoại, chỉ có nghiêm túc, ngoan ngoan ngồi chuẩn bị bài trước. 
Nói thật, anh đọc đến nỗi chỉ muốn xé phăng cuốn sách đi. 
Cái thứ như là Địa lý này là thứ để cho người học ấy hả? 
Cái gì mà… Cái gì…? 
Học xong thì có thể làm được gì? 
Mà, mỗi lần anh muốn xé sách đi, thì anh lại liếc mắt nhìn sang gương mặt của Thư Điềm ngồi ngay bên cạnh, cô gái nhỏ đang lặng lẽ đọc sách, thế là anh chỉ đành đè cơn tức trong mình xuống. 
Chỉ là đọc trước bài thôi mà. 
Mà đã con mẹ nó phiền phức thế này rồi. 
Rồi đến lúc học thì anh phải làm sao đây? 
Phải nhịn chứ sao. 
Anh tự nhắc bản thân mình như thế. 
Vì thế, Giang Dịch đã chịu đựng suốt bốn mươi lăm phút đồng hồ, vừa hết giờ học là anh đi ra khỏi lớp ngay, vì đã ở ngôi trường này gần hai học kỳ rồi, nên sau khi ra khỏi lớp, anh đã nhanh chóng tìm ra được vị trí chính xác của cái chỗ nằm ở đằng sau gốc cây lớn, đây là một nơi ít người và không dễ bị phát hiện. 
Anh nhéo sống mũi và đút tay còn lại vào túi quần theo thói quen 
Rồi anh mới chợt nhớ ra là… 
Anh cai thuốc lá rồi. 
Mà còn là cai theo kiểu “tự 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-gai-toi-ngot-nhat-tren-doi/3455785/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.