“Tùng…Tùng…Tùng.”
Vừa nghe thấy tiếng trống thằng Hạo liền nhảy cẫng lên vì vui mừng.
“Ha Ha!Cuối cùng cũng tới giờ ra về rồi.Học hết năm tiết đuối như trái chuối.”
“Này cái em kia.Đứng dậy làm cái gì đấy!Muốn vào sổ đầu bài ngồi luôn không?”
Nghe thấy tiếng cô quát nó mới liền giật mình mà ngồi xuống.
Nó ghé miệng nó vào tai tôi rồi nói nhỏ:
“Mẹ nó ham ra về quá.Quên mẹ bả còn ngồi trong lớp.Mém tý bốc cớt rồi.”
Thấy nó bị la như vậy. Là một người bạn thân của nó tôi cũng nhân cơ hôi mà trêu chọc nó:
“Ngu nè em lần sau chừa em nhá!Không thì chỉ có ăn cớt mà thôi!”
Lúc này cô giáo cũng lên tiếng ra hiệu cho chúng tôi ra về:
“Vậy thôi các em ra về đi.”
Nói xong cô cũng bước ra khỏi lớp.Thấy vậy tôi cũng quay qua nói nó:
“Có chuyện gì mà mày vội dữ vậy em?”
“Mày quên nay là ngay gì sao?”
“Ngày gì?”
“Học nhiều quá ngu rồi hả em.Chậc…Chậc.Nay là Noel đó em.”
“Rồi sao?”
Vừa nói tôi vừa làm quả mặt không quan tâm mà nhìn nó.Thấy vậy nó liền cay cú mà vò đầu tôi.
“Này thì sao!Thích sao không?Chừa nè con!”
“Đau!Đau!Buông ra thằng l**.”
Hơn 5p vò đầu tôi, nó cũng buông ra.
“Giờ còn sao nữa không?”
“Không!Rồi rốt cuộc có chuyện gì mà mày có vẻ ham ra về quá vậy?Tao nhớ mọi năm giáng sinh mày đâu có ham như vậy.”
“Chẳng phải là vì mày sao.”
Nói xong nó liền đưa ánh mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-gai-toi-lai-la-nu-than/3601037/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.