Mộ Giao chống tay lên cằm, ánh mắt đầy mênh mang nhìn ra bầu trời ngoài ban công,giọng đầy buồn bã
“Nói là khi nào rãnh về đây thăm, vậy mà mấy tháng qua đi,không thấy A Hỷ đâu hết,đã hứa với ta là đi tìm Hắc hồ yêu,nhưng rốt cuộc ta vẫn phải tự đi tìm một mình”
“Mà không có A Hỷ, ở đây tự nhiên thấy nhớ…”
Julien anh ngồi ghế bên cạnh,để ly cacao xuống bàn ngước mắt nhìn qua hỏi. " Nhớ???"
Mộ Giao nói tiếp. “Không còn mì của A Hỷ, nấu cho ta ăn nên ta cảm thấy buồn,rất nhớ món mì A Hỷ làm”
Julien Anh lắc đầu mỉm cười. “Thì ra là vậy, làm tôi cứ nghĩ, nếu vậy cô có thể đến tìm A Hỷ mà!”
Julien dứt lời thì thấy chiếc ghế trống trơn,anh khẽ nhún vai lắc đầu. “Cô ấy đi nhanh vậy!”
…
Viên trang Mã gia,bên trong phòng A Hỷ ngồi phịch xuống ghế salon gỗ, trót trà ra uống một ít thở dài một hơi trầm tư, đến đây cũng được mấy tháng, cứ mỗi ngày sáng sớm là phải ăn mặc thật chỉnh chu, áo ghi le thắt Caravat khiến cho người khó chịu,
Đã vậy phải học rất nhiều thứ, làm giới thượng lưu thật mệt mỏi, thà trở về cuộc sống như lúc đầu vẫn tốt hơn…
Đã lâu rồi không về thăm lão Dương, cả Phương Dung mỗi lần gửi điện tính về, thì cô ấy chỉ bảo mọi chuyện vẫn ổn, nhiều khi cảm thấy hai chúng tôi thật xa lạ, còn dì Hạ sức khỏe dì không được tốt lắm.
Làm việc nặng dễ ngã bệnh, dù
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-gai-toi-la-tien-nu/3548851/chuong-21.html