Lão Vương và Phương Miên Miên cũng đã được nửa năm rồi, bây giờ mỗi ngày hai người đều giống như đang ở trong thời kỳ trăng mật, không nhìn thấy người kia thì ăn cơm cũng không ngon. Vương Nhị Cẩu giống như con chó con bị vứt bỏ, bây giờ trên cơ bản nó thường xuyên cư trú ở nhà Lý Khoa.
Tình cảm của Lý Cẩu Đản và Vương Nhị Cẩu càng ngày càng ổn định, hai đứa nó đã thành lập nên tình chiến hữu cách mạng sâu sắc.
Vương Nhị Cẩu ăn cái gì cũng đều sẽ để lại một phần cho Lý Cẩu Đản, Lý Cẩu Đản cũng sẽ nhớ để lại một phần đồ ăn vặt cho Vương Nhị Cẩu.
Bây giờ Lý Cẩu Đản đang ôm Vương Nhị Cẩu ngồi phịch trên ghế sô pha xem thế giới động vật, cả hai xem đến là say sưa.
Lý Khoa nhìn chằm chằm cả hai trong chốc lát, ý kiến to gan trỗi dậy trong đầu.
Anh bước nhanh quay về phòng ngủ, gọi mèo Kha từ trong giấc mộng ngọt ngào ra, phấn khích nói: "Tiểu sư muội! Chúng ta đi chụp ảnh cưới đi!"
"..."
Hai mắt mèo Kha mê mang, cô còn chưa tỉnh ngủ đã nghe thấy tin tức bùng nổ như vậy, lập tức nhảy thẳng ra khỏi lòng ngực Lý Khoa.
Lý Khoa đưa mắt nhìn theo mèo Kha mất ba mươi giây, anh sắp xếp lại lời nói, tình cảm chân thành nói: "Trải qua thời gian dài quan sát, anh cảm thấy Vương Nhị Cẩu là một cậu con rể đạt tiêu chuẩn, nó có thể vui chơi, nô đùa vui vẻ với Cẩu Đản bất cứ lúc nào, chịu vuốt ve thoải mái không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-gai-toi-la-meo/1666360/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.