Lý Khoa nói hai ba câu đã dỗ dành được ba Lý đang gấp gáp, anh vươn tay quơ lấy mèo Kha đang làm nũng trên đùi ba Ôn, áy náy cười một tiếng: "Hôm nay mèo vẫn chưa ăn gì cả, cháu dẫn con bé đi ăn chút gì đó, bác trai, bác nói chuyện với ba cháu nhé."
Sau đó anh nghiêng người đi vào phòng ngủ chính, để lại ba Ôn và ba Lý mắt to trừng mắt nhỏ.
Lý Khoa trốn sau cửa, lén lút thăm dò động tĩnh trong phòng khách một chút, sau đó cẩn thận khóa chặt cửa, nhỏ giọng nói: "Xem ra lần này chúng ta không trốn thoát được nữa rồi."
"Ý của anh là không muốn kết hôn với em?"
Mèo Kha vươn móng vuốt nhỏ ra, cô nhảy vào lòng Lý Khoa, dùng đệm thịt hình hoa mai ấn lên cằm anh.
Lý Khoa vươn tay kéo chòm râu của mèo Kha, anh thở ra một hơi, thả lỏng nói: "Anh đã nghĩ đến ngày này từ lâu rồi, chẳng qua không ngờ hai ta đính hôn lại do cha mẹ hai bên cùng thúc giục, lại còn trong tình huống em là một con mèo."
Mèo Kha thuận theo tay Lý Khoa cuộn mình trong lòng anh, cô dùng giọng nói mềm mại của mèo con làm nũng nói: "Sau này nếu em mãi mãi chỉ là một con mèo, anh vẫn bằng lòng ở bên cạnh em sao?"
Lý Khoa nâng gương mặt to như chiếc bánh trong lòng lên, nhìn thẳng vào đôi mắt mèo tròn xoe đang cẩn thận dè chừng, tình cảm dịu dàng trong mắt Lý Khoa giống như rải đầy ánh sáng của những ngôi sao nhỏ, chợt lóe lên, chiếu thẳng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-gai-toi-la-meo/1666358/chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.