Mèo Kha vươn hai móng vuốt ôm mặt, mỹ mãn nhìn kết quả "tuổi trẻ không hiểu chuyện" của Lý Khoa.
"Hơn một trăm nghìn chữ kiểm điểm thành tâm ăn năn của anh đâu?"
"Sao có thể dùng hai bàn tay thần kỳ, rong ruổi đánh đâu thắng đó trong trò chơi mà viết chứ?" Lý Khoa miệt thị cười, "Phương Miên Miên đã trộm em từ chỗ đàn anh về cho anh rồi, anh lại ngốc đến mức chui đầu vào lưới à?"
"Cho nên ngày đó, anh và Phương Miên Miên đã lén hẹn trước với nhau rồi?"
Khát vọng muốn sống trỗi dậy khiến Lý Khoa bỗng trở nên giỏi ăn nói biện giải, "Lén? Đâu có, đến phương thức liên hệ anh còn không có mà."
"À…" mèo Kha kéo dài giọng ra, dường như tin mà lại không tin mà nhìn Lý Khoa chằm chằm.
"Trong tiệc sinh nhật lần trước, sau khi Cẩu Đản dùng Phương Miên Miên làm cớ để đuổi khéo Lão Vương đi, anh mới thêm bạn cô ấy."
"Không cần giải thích với em, em không có hứng thú."
"..." Biểu cảm trên mặt Lý Khoa trở nên ảm đạm, hai chữ "Thôi xong" to đùng được sơn đỏ bay trong lòng.
Mèo Kha không có hứng thú với việc này, cô lắc đầu đứng dậy khỏi sô pha, giẫm đệm thịt hoa mai nhảy xuống khỏi ghế, chạy về phía phòng ngủ.
Đi thăm Lý Cẩu Đản đang bắt đầu giảm béo.
Khi thể trọng đột phá cửa ải bảy mươi cân, Lý Khoa vốn nuông chiều Cẩu Đản không giới hạn, bây giờ anh cũng không thể nhắm mắt, trái lương tâm nói ra những lời như con gái nên có da có thịt mới xinh đẹp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-gai-toi-la-meo/1666340/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.