Một người một người mèo trò chuyện thân thiết hơn nửa buổi tối, đến đêm khuya mới chìm vào giấc ngủ, cùng rơi vào giấc mộng đẹp ngọt ngào.
Hôm sau, trời vừa sáng, mẹ Ôn đã làm xong bữa sáng, bà gọi Lý Khoa dậy ăn sáng, còn Lý Cẩu Đản thì để nó ngủ nướng.
Trong lúc đó, Lý Khoa muốn đi gọi Lý Cẩu Đản dậy, mẹ Ôn đã múc một môi cháo đến bên miệng, chậm rãi thổi cho nguội, thảnh thơi nói: "Lát nữa ba của con bé sẽ tới đây, gọi Kha Kha dậy cũng không kịp, lát nữa mà đi, nó lại khóc lóc thì phải làm sao, cứ để nó ngủ tiếp đi."
Lý Khoa bưng bát cháo tràn đầy hương thơm ngọt ngào, dùng thìa quấy lên để giảm bớt độ nóng, "Có thời gian rảnh cháu và Tiểu Kha sẽ đến thủ đô thăm bác và bác trai."
Mẹ Ôn bình tĩnh liếc nhìn anh một cái, "Đừng quên chuyện mà cháu đã đồng ý với bác tối hôm qua."
"Bác cứ yên tâm giao Tiểu Kha cho cháu đi." Lý Khoa vỗ ngực cam đoan, sau khi nhận được ánh mắt của mẹ Ôn, lại tiếp tục nói: "Cháu chắc chắn sẽ chú ý đến sức khỏe của Tiểu Kha, khuyên cô ấy tích cực vận động, ăn uống điều độ."
Mẹ Ôn lúc này mới vừa lòng gật đầu.
Vừa mới ăn cháo xong, Ôn Cẩm đã đưa ba Ôn đến đây, sắc mặt anh vẫn rất xấu, vừa vào phòng khách đã gọi mẹ Ôn, "Vất vả lắm mới đến một chuyến, ba mẹ không thể ở thêm vài ngày sao? Hơn nữa, không phải không thể đi buổi chiều, cứ phải lên máy bay buổi sáng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-gai-toi-la-meo/1666337/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.