Mèo Kha vừa khóc vừa gào meo ngao meo ngao thảm thiết, “mẹ mìn buôn bán mèo” không nỡ đành mở lưới sắt, kéo mèo Kha ra rồi ôm vào lòng an ủi, “Meo meo ngoan, đừng khóc, đừng sợ, dì sẽ không làm gì mày cả, chủ nhân của mày một lát nữa sẽ về.”
Mèo Kha đang khóc thút thít hít hít mũi nghĩ những kẻ xấu xa trong phim truyền hình đều nói thế cả.
“Muốn ăn cá nhỏ sấy khô không? Chủ nhân của mày để lại rất nhiều đó.”
“…”
Nghe thấy cá nhỏ sấy khô, mèo Kha lại càng kêu thảm thiết hơn. Thảo nào trước khi đi Lý Khoa mang theo nhiều cá nhỏ sấy khô như thế, hóa ra đã có ý định đưa cô cho người khác nuôi.
“Mẹ mìn buôn bán mèo” bị tiếng kêu thảm thiết của mèo Kha làm cho bối rối, bà đành nhét cô vào trong lồng vận chuyển trống không, dùng tư thế uy nghiêm của phụ huynh dạy bảo: “Mèo con không nghe lời sẽ không có cá nhỏ sấy khô và đồ hộp để ăn. Không cho khóc nữa.”
Mèo Kha gào to meo ngao meo ngao hai tiếng, mùi thơm của đồ hộp cho mèo ở trước mặt xông lên mũi cô làm cho người từ lúc mới tỉnh giấc tới giờ vẫn chưa ăn gì là cô thèm đến mức bụng sôi lên ùng ục.
“Mẹ mìn buôn bán mèo” thấy vậy liền đẩy đồ hộp tới trước mặt mèo Kha, dụ dỗ: “Tiểu Lý đã nói mày rất thông minh, lời dì nói mày có thể hiểu được một ít, mày đói quá thì cũng không tốt, nhanh ăn một chút đi."
Mèo Kha hít mũi, nước mắt ngừng rơi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-gai-toi-la-meo/1666327/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.