Khu nhà của Lý Khoa cũng cách ngoại ô Thượng Hải không xa lắm, lái xe mất một tiếng đồng hồ đã đi tới khu vui chơi nổi tiếng lẫy lừng, lại đúng vào dịp tuần lễ vàng 01/10, người từ khắp nơi trên cả nước đều tìm đến khu vui chơi, bên trong chật cứng, thích chơi trò chơi nào cũng đều phải xếp hàng, không phải nơi thích hợp cho người lớn tuổi vui chơi.
Ngược lại vì đến Quảng Trường Nhân Dân cần phải mất ba tiếng rưỡi lái xe, mẹ Ôn dọc đường đi vừa vuốt mèo vừa hỏi Lý Khoa về những thắng cảnh mới mọc lên san sát mấy năm gần đây ở Thượng Hải và những nơi là thành phố cũ đã từng được cải tạo.
Nếu không phải Lý Khoa, đàn anh và Tề Vanh từng điên cuồng mê muội chơi Pokémon, bọn họ gần như đã từng ngồi xe điện ngầm, cùng đạp xe đạp đi hết hơn một nửa Thượng Hải thì bây giờ anh thật sự không thể trả lời được câu hỏi của mẹ Ôn.
Nhưng mẹ Ôn không hổ là người quá mức quen thuộc với Thượng Hải, có một số địa danh mà Lý Khoa ngay cả nghe cũng chưa từng nghe đến bao giờ, anh không nhịn được tò mò đặt câu hỏi: "Trước đây bác gái từng làm việc ở Thượng Hải sao? Cháu cảm thấy bác còn quen thuộc với Thượng Hải hơn cả cháu."
Mẹ Ôn cười đắc ý, nói: "Tiểu Lý không nhận ra giọng địa phương của bác sao?"
"Bác gái nói hoàn toàn không có chút giọng địa phương nào, tiếng phổ thông còn đúng tiêu chuẩn hơn cả người có giấy chứng nhận là cháu đấy ạ."
Mẹ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-gai-toi-la-meo/1666305/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.