Một cơn gió lạnh thổi đến, hiu hắt, cô quạnh tới mức khiến hai hàng nước mắt của Lý Cẩu Đản chảy dài xuống.
Nó dùng hai hàng nước mắt, đầy tội nghiệp mà nhìn Lý Khoa, tủi thân bĩu môi không mở miệng nỗi gì. Rốt cuộc thì việc lên án trong yên lặng này làm Ôn Cẩm không thể chống đỡ được.
Anh rút khăn tay ra lau nước mắt trên mặt Lý Cẩu Đản rồi nhỏ giọng dịu dàng dỗ dành nó: “Cái này em vẫn chưa ăn xong mà, đợi lát nữa về nhà ăn tiếp có được không? Anh sẽ mua cho em máy làm kem để ở nhà, sau này muốn ăn thì tự mình lấy ốc quế để làm có được không? Muốn ăn bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu.”
Nước mắt Lý Cẩu Đản ngừng rơi, nó lén đưa mắt liếc Lý Khoa.
Lý Khoa đã không còn chút quyền lên tiếng nào bày tỏ thỏa hiệp, anh xụ mặt, bất đắc dĩ nói: “Chỉ có thể ăn một cái nữa.”
Nhận được câu trả lời khẳng định chắc chắn của anh, Lý Cẩu Đản lập tức nín khóc, mỉm cười, vui đến mức thổi phồng lên một cái bong bóng từ nước mũi.
Ôn Cẩm và Ôn Khoa đưa mắt nhìn nhau một cái rồi tránh tầm mắt đi giống như chưa từng có việc gì xảy ra, nhưng hai người đột nhiên có thêm một điều bất đắc dĩ có thể hiểu được.
Ba Ôn và mẹ Ôn ở bờ sông, gió lạnh thổi vi vu làm tóc bọn họ tung bay, hai người đi tản bộ thấy khá đủ rồi thì mẹ Ôn vẫy tay gọi Ôn Cẩm, bảo anh đi đến rồi thầm thì: "Đợi lát nữa con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-gai-toi-la-meo/1666300/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.