Tâm tình Lý Khoa chấn động kịch liệt, run rẩy vươn tay, khóe miệng lộ ra một nụ cười khó có thể kềm chế nổi. Anh đeo nơ con bướm mà mình sửa sang một phần cho tiểu sư muội còn có cảm giác thành công hơn mặc quần áo cho búp bê nhiều.
Không giống với sự thuần thục ban nãy, lần này động tác đeo nơ con bướm cho Ôn Kha của anh thậm chí có chút vụng về.
Sự thật là thịt và lông trên cổ Ôn Kha quá nhiều nên không đeo nơ con bướm lên được.
Ôn Kha: "..." Cổ hơi đau đó, em có thể lựa chọn từ chối không?
Lý Khoa: "... Tiểu sư muội em không cần phải nói cái gì cả, anh đều hiểu hết, đêm nay em có thể không cần ăn bữa khuya nữa rồi."
Lý Cẩu Đản reo hò một tiếng: "Meo meo meo…" Ô hô! Vậy con có thể ăn luôn cả phần ăn khuya của mẹ rồi!
Đợi chút! Đây là sự phát triển cốt truyện kiểu gì vậy? Vì sao thức ăn khuya của mẹ lại biến thành của con được?!
Toàn thân của con mèo giả Ôn Kha đều cảm thấy không ổn.
"Khụ," Vì để giúp Ôn Kha thoát khỏi tình cảnh xấu hổ của cô lúc này, Lý Khoa hơi hắng họng, nói sang chuyện khác: "Đột nhiên cảm thấy nơ con bướm này cũng không dễ nhìn cho lắm, anh đi đổi lại thành lục lạc cho em nhé."
Trên cái râu thật dài của Ôn Kha có một giọt chất lỏng màu trắng ngà, ánh mắt Lý Khoa nghiêm lại, nhanh tay lẹ mắt giật một sợi râu của Ôn Kha.
Phải chịu đựng nỗi đau mà sinh mệnh của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-gai-toi-la-meo/1666273/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.