"Nhiều món quá nhỉ!" Ngồi ở bàn ăn đợi hồi lâu, Lão Vương có vẻ mặt kinh ngạc và vui mừng: "Yên tâm yên tâm, nấu nhiều cũng không sợ, tôi khẳng định sẽ giúp cậu ăn hết sạch, không để thừa một chútnào, tôi là người thực hành tiết kiệm chống lãng phí đấy!"
Sự chú ý của Lý Khoa bị kéo về, lúc này, anh nhếch môi cười, rõ ràng tâm tình đã tốt lên một chút: "Vậy chú phải ăn nhiều vào nhé, bây giờ tôi vẫn chưa đói bụng, tôi đi tắm rửa cho Ôn... cho Lý Cẩu Đản một cái đã."
Sau khi nghe thấy lời nói của Lý Khoa, cơ thể nho nhỏ của Ôn Kha trở nên cứng ngắc, móng vuốt của cô cào đã nghiện rồi, nhưng mà ghế sô pha thì...
Hơn nữa, Lý Khoa vừa ra, con mèo Vương Nhị Cẩu vốn dẫn cô đi cào ghế sô pha này lại không biết xấu hổ mà lập tức xuống khỏi ghế sô pha!
Khuôn mặt bẹt bẹt của Ôn Kha hếch lên, lúc lắc chạy thẳng đến bên chân Lý Khoa, cô dùng cái đầu đầy lông mượt mà nhẹ nhàng dụi vào bắp chân Lý Khoa: "Meo meo…"
Hiếm có lắm thì cô bạn gái sau khi biến thành mèo mới gần gũi thân thiết với mình như thế, tâm tình của Lý Khoa rất tốt, anh ôm Ôn Kha rồi đi vào nhà vệ sinh, để cánh cửa khép hờ, ôm Ôn Kha ở trước ngực mà nhìn lén Lão Vương qua khe cửa.
Mức độ chặt chẽ cẩn thận này có thể sánh ngang với thí nghiệm hóa học.
Vừa nhìn những món ăn này là cảm giác được cái miệng ăn của mình chỉ muốn mở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-gai-toi-la-meo/1666267/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.