Lý Cẩu Đản liếc Ôn Kha một cái đầy miệt thị "Meo meo…"
Ôn Kha nhận được một kích vô hình đến từ Lý Cẩu Đản.
Không tin tà, cô vươn móng vuốt nhỏ bông xù ra, khoắng khoắng nước trong bồn một cái, sau đó nhắm mắt mèo long lanh lại, vươn đầu lưỡi ráp ráp khẽ liếm mu bàn chân phía sau lớp thịt đệm một cái.
Ủa, có chút ngon!
Hai mắt Ôn Kha sáng lên, sau đó lại lập tức nghĩ đến - trời ạ nếu muốn ăn thứ gì ngon, vì sao mình không đi gặm đồ ăn vặt cho mèo mà Lý Khoa mua? Vì sao lại ở đây liếm lông chứ?
Bị vậy trong sự hoài nghi của mình, Ôn Kha lại liếm một cái.
Có một thì có hai, còn có ba, bất tri bất giác liền nghiện liếm láp, mê muội liếm lông, khó có thể tự kiềm chế.
Lý Cẩu Đản liếm xong tay thì bắt đầu liếm cánh tay, tầng tầng mồ hôi lạnh rịn ra trên trán nó, cả người co lại dưới mặt đất, bóng mờ trên đùi Lý Cẩu Đản trong mắt Ôn Kha liên tục tăng lên.
Cô lập tức cảm thấy đau lòng, "Mẹ đưa con đi lót băng vệ sinh, nấu nước đường đỏ, dạy con cách dùng bồn cầu đi vệ sinh, đắp chăn đi ngủ được không?"
Nằm trên sàn nhà lạnh lẽo, cả người Lý Cẩu Đản chỉ mặc bra và quần lót và một cái váy đỏ mỏng manh, không ngừng đau bụng kinh, máu không ngừng chảy khiến nó vô cùng ngỡ ngàng, ánh mắt nhìn về phía Ôn Kha, người bây giờ đang suy nghĩ, người duy nhất có thể nói chuyện với nó, hơn nữa thoạt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-gai-toi-la-meo/1666263/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.