- Dương Tử Lăng !! Cô ...
Vừa bước xuống tới nơi, Phong liền gọi tên của nó, nhưng khi chưa kịp hỏiđã có chuyện gì xảy ra, thì anh bỗng im bặt miệng khi nhìn thấy cảnhDương Tử Lăng ... Cô ta quỳ rạp người xuống, chấp hai tay lại với nhaurồi nhìn ông quản gia, gào thét thảm thiết rằng.
-Tổng Thống ơi Tổng Thống !! Cháu ngàn lần xin lỗi ông, cháu không cốtình làm như thế đâu. Xin ông đừng đuổi cháu ra khỏi nhà có được không,xin ông đấy Tổng Thống ạ !!
- Này, cháu gái ... Tôi ...
Phong lại ngây người ra nhìn nó, lại có chuyện quái quỷ gì xảy ra thế này. Anh thật muốn chết tức tưởi với con nhỏ này quá.
Vừa nhìn thấy Phong, ông quản gia mừng muốn rớt nước mắt, vội vội vàng vàng giải thích với anh.
-Cậu chủ ! Cậu xem, cô ấy say đến nổi mất hết cả lí trí luôn rồi. Cô tachỉ vô tình mang giày vào nhà rồi đạp phải tấm thảm lót sàn này, thế màcô ta cứ tưởng tôi sẽ đuổi cô ấy ra khỏi nhà vì làm dơ tấm thảm đắt tiền này. Cậu chủ làm ơn giúp tôi, nói với cô ấy mấy lời đi ạ. Tôi chịu thua rồi.
Ra và vậy, giờ anh đã hiểu ra mọi chuyện rồi, thế mà ban nãy lại tưởngchuyện gì to tát lắm, làm anh cuống cuồng lên chạy vội xuống đây. Chỉ vì tấm thảm lót sàn mà nó gào thét lên như vậy.
Phong nhìn nó rồi thở dài, chậm rãi tiến lại chỗ nó rồi hạ giọng nói rằng.
- Này, cô không bị đuổi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-gai-toi-la-du-con/2544642/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.