Lâm Ngọc giật mình, sửng sốt kinh hoàng, đôi tay nhỏ bé run run ôm chặt miệng lại không cho tiếng la phát ra...bắn chết, là giết cô sao?
Đôi mắt nhanh nhạy nhìn lén qua lùm cây, trên tay bọn chúng quả thật có súng, hàng nóng a, bọn chúng không nói đùa, nếu không may cô bị bắt thì sẽ bị bắn chết.
Đến lúc này Lâm Ngọc cố giữ cho mình bình tĩnh không được hoảng sợ nhất là trong tình huống ngàn cân treo sợi tóc.
Nhìn bọn chúng tản ra xung quanh bắt đầu tìm kiếm, thấy không có ai đến gần mình, cô suy nghĩ cách trốn thoát. Nhìn phía bên kia rừng, đầu óc chợt lóe, nếu như cô nhớ không lầm thì phía bên đó là đường lớn, chỉ cần an toàn chạy ra đó cô có thể cầu cứu người đi đường. Cô không tin chúng dám nổ súng với người dân.
Vừa nghĩ xong, Lâm Ngọc nhanh chóng hành động nhưng cô vừa mới xoay người không cẩn thận dậm lên một cành cây khô dưới chân vang lên tiếng giòn rang “RẮC”
Tiếng kêu thanh thúy trong gió làm phá vỡ không gian yên tĩnh, đối với Lâm Ngọc đó là tiếng kêu thảm họa, trong lòng khẽ la lên “Thôi xong rồi”
“Bên đó có người” lập tức cả bốn tên phát hiện được, một trong bốn người nhanh chỉa súng về phía phát ra tiếng kêu, bóp còi “ĐÙNG”
“Thằng ngu! Chưa xác định được là ai mà bắn, lỡ có người phát hiện tiếng súng thì mọi chuyện rắc rối to, bà chủ quở trách thì mày có nhận nổi trách nhiệm này không?” tên Bang đánh một cú
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-gai-toi-la-dau-gau/2024044/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.