"Không sao, tôi thích là được"
Một câu này của Thiên Hạo làm hai người Lâm Ngọc và Gia Bảo sửng sốt không thể tin Thiên Hạo mà lại nói như vậy.
"Khụ khụ, cậu chắc chứ Thiên Hạo?" Gia Bảo ho khan hai tiếng, sắc mặt phức tạp.
Lâm Ngọc mặt thoáng đỏ, , khôi phục lại một chút bình tĩnh, nhìn anh với ánh mắt sâu xa..
Thiên Hạo khẽ nheo mắt lại, ánh mắt mang theo thâm thúy nhìn không thấu nhìn Lâm Ngọc, bất chợt hai ánh mắt giao nhau, Lâm Ngọc như thấy có một luông điện chạy xẹt qua làm tê cả người, quay đầu sang một bên tránh ánh mắt Thiên Hạo.
Anh khoanh tay ôm trước ngực, lạnh nhạt nói
"Tôi không nói lại lần hai" câu nói xấu hổ đó anh chỉ nói một lần là đủ, hai người họ không đến nỗi lãng tai hoặc có vấn đề về thính giác.
"Khụ khụ, tớ nhớ ra có việc cần làm, tớ đi trước đây!" Gia Bảo ho khan hai tiếng, đứng dậy thoái lui, nếu ở lại chút nữa không biết Thiên Hạo lại nói ra những câu gì nữa đây, đặc biệt sến sệt.
Trong phòng chỉ còn Lâm Ngọc và Thiên Hạo, Lâm Ngọc hết sức khẩn trương, trái tim lại bắt đầu mất khống chế cuồng loạn, cảm thấy không khí đột nhiên có gì đó không đúng, làm cho cô đứng ngồi không yên.
Thiên Hạo nhìn dáng vẻ của cô, tròng mắt khẽ nheo lại nguy hiểm, môi mỏng phun ra
"Sợ tôi ăn thịt cô sao?"
Không phải hỏi mà là khẳng định.
"Ai..ai nói, tôi không có" Lâm Ngọc lắp bắp,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-gai-toi-la-dau-gau/2024035/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.