“Ăn cái này đi Lâm Ngọc” Thiên Hạo cười cười đưa muỗng cháo gần miệng cô, bộ dáng như dỗ con nít ăn.
“…” Cô nhìn đồ ăn đưa đến miệng, nhìn một cái rồi quay mặt qua chỗ khác, không thèm để ý đến anh.
Thiên Hạo thở dài, mắt nhìn cô sâu thẳm.
“Phải làm sao cô mới chịu ăn?” Bây giờ sức khỏe cô ngày càng yếu, không bổ dưỡng thân thể tốt làm sao khỏe lại được.
Lâm Ngọc không nói, giữ im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Có chuyện gì sao?” Đặt chén cháo xuống, anh ngồi lên giường cạnh cô.
Lâm Ngọc chỉ nhìn anh không nói, ánh mắt long lanh đầy tâm sự, nét buồn trên gương mặt cô không thể nào lọt qua mắt anh được.
“Buồn chuyện Gia Huy?” anh nói, chuyện đó anh đã nghe Duy Khánh kể lại, tên Gia Huy đó ó cần phải đối xử với Lâm Ngọc như thế hay không, muốn rời xa cô thì có thể tìm cách khác nhẹ nhàng, không gây đau đớn, cứ thích nói lời nặng nề làm vết thương cô ngày càng rách toạc ra, đến mức u uất. Bác sĩ bảo cô có triệu chứng bệnh trầm cảm, khi nghe được tin này, anh cũng đau đớn không kém gì cô.
Lâm Ngọc không nhìn anh nữa, mặt cúi gầm xuống. Thật lâu cô mới mở miệng
“Gia Huy nói tôi với cậu ấy không phải là bạn”
À, cái này anh đã biết. Mặc dù không muốn phủ nhận nhưng lời Gia Huy nói rất đúng.
“Vậy nên cô buồn?”
“Không phải là bạn thì cậu ấy bên tôi 6 năm qua làm gì?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-gai-toi-la-dau-gau/2024016/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.