Đấm đá một hồi đã mệt mà tên kia vẫn cứ 'ba bê' khiến Lâm Ngọc bực bội. Khá lắm! Coi thử cô đánh đòn cuối xem hắn còn mở miệng nói nữa ko. Thật là xấu hổ mà, trước mặt bao nhiêu người hắn ta lại dám 'tỉnh tò' cô. Từ hồi cha sinh mẹ đẻ tới giờ nói ko phải khoe chứ con trai thổ lộ tình cảm vs cô nhiều vô số, nhưng trong mắt cô như thì như coi kịch vậy, đám nào đến đều bị cô dẹp qua một bên, đánh một trận nhừ tuer là chạy mất dạng. Nhưng tên Duy Khánh thì khác, dai như đĩa.
Lâm Ngọc đưa chân lên cao, dùng hết lực còn lại vào một cước này đá xuống ngực Duy Khánh. Anh nhanh tay bắt được chân cô, lém lỉnh cười
"Ba bê à! Một cước này của em sẽ làm tim anh tan nát đấy!" May cho anh là bắt kịp chứ ko thôi dính chưởng thì nhẹ lắm là bể phổi, nặng hơn thì tắt thở. Ai mà biết một cô gái như Lâm Ngọc lại ra tay nặng như thế, muốn giết anh thật à.
Lâm Ngọc vùng vẫy chân muốn thoát ra khỏi tay hắn nhưng ko được, tên này dùng lực mạnh thật. Cô lườm anh "Khôn hồn thì buông ra ngay!"
Duy Khánh mỉm cười, thả chân cô. Chống hai tay ngồi dậy phủi đất cát trên người. Khôi phục lại vẻ mặt đểu cáng vốn có, nhìn Lâm Ngọc bằng nửa con mắt. Lâm Ngọc ko quan tâm đến hắn nữa. Đột nhiên ánh mắt cô bị một thứ thu hút ngay, sáng lấp lánh đằng sau Duy Khánh.
"Lâm Ngọc! Cậu nhìn đi đâu vậy, lo tập trung đánh đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-gai-toi-la-dau-gau/107885/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.