*Tại căn tin*
Lâm Ngọc đang đắm đuối nhìn bàn đầy đồ ăn vặt, chất cao như núi ko thể nhìn thấy người ngồi đối diện. Cô khẽ nghiêng người qua, cười hì hì
"Mạnh Hùng, cậu tốt thật đó. Tôi se cố gắng ăn sạch 'tấm lòng' của cậu"
Mạnh Hùng lắc đầu, nhún vai "Cái này ko phải của tớ mua, đại ca cứ ăn thoải mái đi."
"Ko phải của cậu"
"Ko phải" anh mở lon so đa đưa lên miệng.
"Chẳng lẽ..cậu ăn trộm của cô bán căn tin!"
"Sặc.." Nước văng tứ tung, anh đơ người nhìn cô.
"Mạnh Hùng. Tôi biết cậu có nhan sắc nên đã quyến rũ cô bán căn tin lấy đồ ăn ko trả tiền. Cậu làm như thế là có tội đấy, nhưng mà ai làm nấy chịu sao cậu lại nỡ dụ dỗ cô gái ngây thơ đang đói bụng ăn rồi trở thành đồng phạm, chịu tội thay giúp cậu chứ. Cậu thật đê tiện quá đi" cô hùng hồn nói, sau đó còn lườm anh.
Nghe xong lời buộc tội, Mạnh Hùng hóa đá. Mới vừa rồi khen anh bây giờ lại nói anh dùng mỹ nam kế trộm đồ ăn. Cái cảm giác này anh chưa bao giờ trải qua, cảm giác 'lên voi xuống chó' làm anh đắng lòng mà.
Từ xa, Gia Huy sáng giờ ko thấy mặt đã xuất hiện ngồi xuống cạnh Lâm Ngọc
"Tớ mua hết đấy, ko phải Mạnh Hùng trộm đâu!"
Mạnh Hùng gật đầu phụ họa, sao lại nói anh như vậy chứ, chỉ có Gia Huy là bạn tốt thôi.
"Nhà Mạnh Hùng nghèo lắm, nên đôi khi cũng đem sắc ra dụ gái, nhưng chỉ dụ gái đẹp thôi ko bao giờ dụ cô bán
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-gai-toi-la-dau-gau/107882/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.