Vào lúc tám giờ tối, người mang theo con mình đi chơi cũng đã theo đường cũ mang đứa bé về nhà. Thiếu đi những đứa trẻ cũng có ý nghĩa thiếu đi rất nhiều tạp âm. Xung quanh không còn ầm ĩ giống như buổi chiều. 
Ở trong lâu đài [Đảo ngược thời gian] luôn vang lên một bản nhạc nhẹ nhàng. Ngược lại rất phù hợp với vẻ ngoài của tòa lâu đài này. Cái gì nhạc dương cầm cổ điển, nhạc hiện đại jazz, tất cả đều có, ở khung cảnh yên tĩnh bên trong cuối cùng cũng có thể nghe rõ được giai điệu. 
Nhưng Tô Lâm một chút cũng không muốn nghe. 
Anh thoát ra Wechat, tìm phần mềm gọi xe, nhập địa chỉ hẹn trước vào trong đó. Bởi vì khoảng cách dài, anh lại gọi chuyến đặc biệt. Cơ hồ là lập tức liền có người tiếp nhận đơn. 
"....Không sao." Sau khi làm xong, anh nhìn Lộc Viên Viên, cho cô nhìn màn hình điện thoại: "Anh vừa dùng phần mềm gọi xe đi về." 
Sau đó một tay cầm con thỏ trên ghế dài, một tay kéo cô gái nhỏ còn chưa kịp phản ứng, bắt đầu đi ra ngoài. 
Lộc Viên Viên đi theo bên cạnh anh, có chút vất vả. 
Nhưng mà...cả ngày hôm nay rõ ràng tốc độ đi đường của anh đều rất chậm. 
Cô hơi lắc tay nơi hai người đan vào nhau một chút. 
Nhìn thấy anh quay đầu lại, có chút chần chờ hỏi: 
"Học trưởng, anh...tức giận?" 
Là bởi vì bỏ lỡ thời gian lên tàu hỏa. 
Không đúng, không phải đã giải quyết rồi sao.... 
Nhưng mà, nếu không 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-gai-toi-dang-yeu-nhat-tren-doi/2764762/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.