Sau khi Lộc Viên Viên trở về nhà, kỳ thật có chút hối hận. 
Trong nhà có người là Trung y. Từ rất nhiều phương diện mà nói thì đều là chuyện tốt. Nhất là chuyện có thể kịp thời chạy chữa, xem bệnh uống thuốc. 
Nhưng mà. 
Bây giờ Lộc Viên Viên đã hiểu rõ, Trung y không riêng gì chỉ châm cứu uống thuốc, mà Trung y còn có thể trị liệu ngoại thương, còn có thể dùng dầu thuốc xoa bóp. 
"Ông nội, ông nội, ông nội....Ai da!" Lộc Viên Viên nằm trên ghế sofa, nhịn không được gào ra tiếng: 
"Đừng, xoa nhẹ thôi, ai da, đau quá! Để tự nó khỏi không được sao...." 
Ông nội Lộc không để ý tới yêu cầu của cô, động tác trên tay không ngừng, 
"Cháu hiểu cái gì, không đem chỗ này xoa bóp, cháu chờ nó khỏi cũng mất nửa tháng." 
Lộc Viên Viên biết rằng không có chỗ để quay lại đường sống, cảm nhận được từng trận vừa đau vừa ngứa lại vừa tê, ngẫu nhiên lại chạm một chút vào chỗ đau, vị chua xót truyền thẳng lên tận đỉnh đầu. Cô di chuyển chân một chút, vẫn không nhịn được mà lầm bầm: 
"....Nhưng mà cũng khó chịu quá rồi." 
Lộc Viên Viên vẫn nằm trên ghế sofa. Cô suy nghĩ, ngày mai chắc không thể đi dạy thêm cho Thư Điềm được, liền lấy điện thoại ra gửi tin nhắn nói cho Thư Điềm và mẹ cô ấy biết. 
Sau ngày thứ sáu, Thư Điềm hẳn là không đi học, trả lời thật sự rất nhanh. Quan tâm hỏi han cô một phen rồi lại gửi một loạt biểu tượng cảm 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-gai-toi-dang-yeu-nhat-tren-doi/2764738/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.