Tô Lâm ngồi xổm bên cạnh xe lửa, xe lửa dừng lại ở cửa động, Lộc Viên Viên đang ngồi xổm trong xe, đầu vùi vào bên trong hai đầu gối, bả vai khẽ động.
Như một con vật nhỏ đáng thương.
Tô Lâm vẫn không biết cô đang sợ cái gì. Nhưng nhìn bộ dáng này của cô, ngồi xổm ở đây co lại thành một đoàn, trong lòng đã cảm thấy....không hề dễ chịu.
Anh không nhịn được đưa tay sờ lên đỉnh đầu cô, vuốt ve,
"Đừng khóc...."
Người dưới tay anh có một chút phản ứng.
Cô vùi đầu vào chà xát khuôn mặt, sau đó chống đầu gối muốn đứng lên, đột nhiên "A" một tiếng.
Một lần nữa ngồi xổm trở lại.
"Em...." Khuôn mặt cô mê mang ngẩng đầu, nhỏ giọng lầm bầm: "....Chân tê."
Cô khóc đến đôi mắt đều đỏ, trên làn da trắng nõn đặc biệt nổi bật, con ngươi đen như mực hiện ra ánh nước sáng lấp lánh, cứ như vậy mà nhìn anh như không có gì.
"......"
Tô Lâm bỗng cảm thấy cổ họng anh có chút ngứa.
Anh quay đầu đi, "Ừ" một tiếng,
"Vậy em ngồi đi. Lát chúng ta ra ngoài."
Hai chân anh đứng ở đó, ở bên cạnh cô chờ năm phút, sau đó hai người trầm mặc đi ra ngoài.
Trên đường đi, lại đi qua bảng gỗ [Hố nhà ma dành cho bạn]. Cây gậy gỗ dài vững vàng cố định cắm vào trong đất. Trên bảng gỗ mặt đầu lâu bản Q không có chút đáng sợ nào, lại toét miệng cười như đang châm chọc.
Lộc Viên Viên giống như bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-gai-toi-dang-yeu-nhat-tren-doi/2764716/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.